2010–2019
Hãy Để Đức Thánh Linh Hướng Dẫn
Tháng Tư năm 2017


15:43

Hãy Để Đức Thánh Linh Hướng Dẫn

Sự chỉ định thiêng liêng của Đức Thánh Linh là soi dẫn, làm chứng, dạy dỗ và thúc giục chúng ta bước đi trong ánh sáng của Chúa.

Thưa các anh chị em, cũng giống như tất cả các anh chị em, tôi nhận biết rằng chúng ta đang thấy được việc gấp rút làm công việc của Chúa từ Chủ Tịch Thomas S. Monson và qua sứ điệp của ông buổi sáng hôm nay. Thưa Chủ Tịch Monson, chúng tôi yêu mến, tán trợ và luôn cầu nguyện cho chủ tịch, “vị tiên tri thân yêu của chúng tôi.”1

Chúng ta đã cảm thấy được tràn đầy Thánh Linh vào cuối tuần này. Cho dù các anh chị em ở đây trong hội trường rộng lớn này hoặc đang xem từ nhà hay đang tập trung tại các nhà hội ở những nơi xa xôi trên thế giới, thì các anh chị em cũng đã có cơ hội để cảm nhận được Thánh Linh của Chúa. Thánh Linh đó xác nhận với tâm trí của các anh chị em các lẽ thật đã được giảng dạy tại đại hội này.

Hãy suy nghĩ những lời của bài thánh ca quen thuộc này:

Hãy để Thánh Linh hướng dẫn;

Hãy để cho Ngài dạy cho chúng ta điều gì là chân chính.

Ngài sẽ làm chứng về Đấng Ky Tô,

Soi sáng tâm trí chúng ta với quan điểm của thiên thượng.2

Từ điều mặc khải ngày sau, chúng ta biết rằng Thiên Chủ Đoàn gồm có ba Đấng riêng biệt và riêng rẽ: Cha Thiên Thượng; Con Trai Độc Sinh của Ngài, Chúa Giê Su Ky Tô; Và Đức Thánh Linh. Chúng ta biết rằng “Đức Chúa Cha có một thể xác bằng xương và thịt hữu hình như loài người; và luôn cả Đức Chúa Con cũng vậy; nhưng Đức Thánh Linh thì không có thể xác bằng xương và thịt, nhưng là một Đấng Linh Hồn. Nếu không phải như vậy thì Đức Thánh Linh không thể ở trong chúng ta được.”3

Sứ điệp của tôi hôm nay tập trung vào tầm quan trọng của Đức Thánh Linh trong cuộc sống của chúng ta. Cha Thiên Thượng của chúng ta biết rằng trên trần thế, chúng ta sẽ phải gặp những thử thách, hoạn nạn và tình trạng bất ổn; Ngài biết chúng ta sẽ vất vả với những thắc mắc, thất vọng, cám dỗ và yếu kém. Để ban cho chúng ta sức mạnh của con người trần thế và sự hướng dẫn thiêng liêng, Ngài đã ban cho Đức Thánh Linh.

Đức Thánh Linh kết nối chúng ta với Chúa. Sự chỉ định thiêng liêng của Ngài là soi dẫn, làm chứng, dạy dỗ và thúc giục chúng ta bước đi trong ánh sáng của Chúa. Chúng ta có trách nhiệm thiêng liêng để học cách nhận ra ảnh hưởng của Ngài trong cuộc sống của chúng ta và rồi đáp ứng.

Hãy nhớ tới lời hứa của Chúa: “Ta sẽ truyền cho ngươi Thánh Linh của ta, là Đấng sẽ soi sáng tâm trí ngươi, là Đấng sẽ làm cho tâm hồn ngươi tràn đầy niềm vui.”4 Tôi thích lời trấn an đó. Niềm vui mà tràn đầy tâm hồn chúng ta mang theo một quan điểm vĩnh cửu trái ngược với cuộc sống hằng ngày. Niềm vui đó đến như một sự bình an giữa những lúc khó khăn và đau lòng. Nó mang đến sự an ủi và can đảm, giúp chúng ta hiểu được các lẽ thật của phúc âm, và gia tăng tình yêu mến của chúng ta đối với Chúa và tất cả con cái của Thượng Đế. Mặc dù các phước lành như vậy là rất cần thiết, nhưng trong nhiều phương diện, thế gian đã lãng quên và từ bỏ các phước lành có sẵn cho mình.

Mỗi tuần khi dự phần Tiệc Thánh, chúng ta lập một giao ước để “luôn luôn tưởng nhớ tới Ngài,” Chúa Giê Su Ky Tô, và sự hy sinh chuộc tội của Ngài. Khi chúng ta tuân giữ giao ước thiêng liêng này, lời hứa được ban cho là chúng ta “có thể luôn được Thánh Linh của Ngài ở cùng [chúng ta].”5

Chúng ta làm điều đó bằng cách nào?

Trước hết, chúng ta cố gắng sống xứng đáng với Thánh Linh.

Đức Thánh Linh đồng hành với những người nào “rất nghiêm chỉnh trong việc tưởng nhớ tới Chúa, Thượng Đế của họ, hằng ngày.”6 Như Chúa đã khuyên dạy, chúng ta phải “dẹp bỏ những điều của thế gian, và tìm kiếm những điều của một thế giới tốt đẹp hơn,”7 vì “Thánh Linh của Chúa không ngự trong những ngôi đền không thánh thiện.”8 Chúng ta phải luôn luôn cố gắng tuân theo các luật pháp của Thượng Đế, nghiên cứu thánh thư, cầu nguyện, tham dự đền thờ và sống đúng theo tín điều thứ mười ba về đức tin, “sự lương thiện, chân thành, trinh khiết, bác ái, đạo đức và làm điều thiện cho tất cả mọi người.”

Thứ hai, chúng ta phải sẵn lòng tiếp nhận Thánh Linh.

Chúa đã hứa: “Ta sẽ nói trong trí của ngươi và trong tâm của ngươi bởi Đức Thánh Linh, là Đấng sẽ đến với ngươi và sẽ ngự trong tâm ngươi.”9 Tôi bắt đầu hiểu điều này khi còn là một người truyền giáo trẻ ở Scotch Plains, New Jersey. Một buổi sáng tháng bảy nóng nực, người bạn đồng hành của tôi và tôi cảm thấy được thúc giục để đi tìm kiếm một người được Khuôn Viên Đền Thờ giới thiệu. Chúng tôi gõ cửa nhà của Elwood Schaffer. Bà Schaffer đã lịch sự từ chối không tiếp chúng tôi.

Khi bà ấy bắt đầu đóng cửa lại, thì tôi cảm thấy là mình nên làm một điều gì đó mà tôi chưa bao giờ làm trước đây và chưa bao giờ làm kể từ khi đó! Tôi thò chân vào cản cánh cửa lại và hỏi: “Có ai khác có thể quan tâm đến sứ điệp của chúng tôi không ạ?” Cô con gái 16 tuổi của bà, là Marti, đã có quan tâm, và đã khẩn thiết cầu nguyện để được hướng dẫn chỉ mới ngày hôm trước. Marti đã nói chuyện với chúng tôi, và cuối cùng, mẹ của cô ấy đã tham gia vào các cuộc thảo luận. Cả hai người này đều gia nhập Giáo Hội.

Anh Cả Rasband là người truyền giáo

Nhờ lễ báp têm của Marti, mà đã có 136 người, kể cả nhiều người trong gia đình của cô ấy, đã chịu phép báp têm và lập các giao ước phúc âm. Tôi biết ơn biết bao vì đã nghe theo Thánh Linh và thò chân vào để cản cánh cửa vào cái ngày tháng Bảy nóng nực đó. Marti và một số người thân yêu trong gia đình của cô ấy đang có mặt ở đây hôm nay.

Thứ ba, chúng ta phải nhận ra Thánh Linh khi Ngài đến.

Kinh nghiệm của tôi là Thánh Linh truyền đạt thường xuyên nhất là qua một cảm giác. Các anh chị em thấy cảm giác đó trong những từ quen thuộc và có ý nghĩa đối với mình, mà “thúc giục các anh chị em.” Hãy xem xét câu trả lời của dân Nê Phi khi họ lắng nghe Chúa cầu nguyện cho họ: “Và đám đông dân chúng nghe và làm chứng; và lòng họ được mở ra, khiến họ hiểu trong lòng những lời mà Ngài đã cầu nguyện.”10 Họ cảm thấy trong lòng mình những lời cầu nguyện của Ngài. Tiếng nói của Đức Thánh Linh là êm dịu và nhỏ nhẹ.

Trong Kinh Cựu Ước, Ê Li tranh tài với các thầy tế lễ của Ba Anh. Các thầy tế lễ mong đợi “tiếng” của Ba Anh giáng xuống sấm sét để thiêu đốt của lễ hy sinh bằng lửa. Nhưng không có tiếng nào cả, và cũng không có lửa.11

Sau đó, Ê Li cầu nguyện: “Nầy Đức Giê Hô Va đi ngang qua, có một ngọn gió mạnh thổi dữ tợn trước mặt Ngài, xé núi ra, và làm tan nát các hòn đá; nhưng không có Đức Giê Hô Va trong trận gió. Sau trận gió có cơn động đất; nhưng không có Đức Giê Hô Va trong cơn động đất.

“Sau cơn động đất có đám lửa; nhưng không có Đức Giê Hô Va trong đám lửa. Sau đám lửa, có một tiếng êm dịu nhỏ nhẹ.”12

Các anh chị em có biết tiếng đó không?

Chủ Tịch Monson đã dạy: “Khi theo đuổi cuộc sống, chúng ta hãy học hỏi ngôn ngữ của Thánh Linh.”13 Thánh Linh nói những lời mà chúng ta “cảm nhận được.” Những cảm giác này là dịu dàng, một sự thúc đẩy nhẹ để hành động, để làm một điều gì đó, để nói một lời nào đó, để đáp ứng trong một cách nào đó. Nếu chúng ta vô tình hoặc tự mãn trong sự thờ phượng của mình, bị những sinh hoạt của thế gian cuốn hút và bị mất hết sự nhạy cảm, thì chúng ta thấy khả năng cảm nhận của mình đã bị suy giảm. Nê Phi đã nói với La Man và Lê Mu Ên: “Các anh có nghe tiếng nói của vị ấy; và vị ấy đã nói với các anh bằng một tiếng nói nhỏ nhẹ êm ái, nhưng vì các anh đã mất hết cảm giác đến đỗi các anh không còn cảm thấy lời nói của vị ấy nữa.”14

Tháng Sáu năm ngoái, tôi được chỉ định đi Nam Mỹ. Chúng tôi có một lịch trình bận rộn trong 10 ngày để đi thăm Colombia, Peru và Ecuador. Một trận động đất lớn đã làm thiệt mạng hàng trăm người, làm hàng chục ngàn người bị thương, làm thiệt hại và tàn phá nhà cửa và cộng đồng trong các thành phố Portoviejo và Manta ở Ecuador. Tôi cảm thấy được thúc giục để thêm vào lịch trình của chúng tôi một chuyến đi thăm các tín hữu đang sống ở những thành phố đó. Với đường xá bị thiệt hại, chúng tôi không chắc là mình có thể đến đó được không. Thực ra, chúng tôi đã được cho biết rằng chúng tôi không thể đến đó, nhưng sự thúc giục vẫn tiếp tục. Do đó, chúng tôi đã được ban phước và có thể đến thăm cả hai thành phố.

Với một thời gian ngắn như vậy, tôi đã trông mong là chỉ có một vài vị lãnh đạo chức tư tế ở địa phương sẽ tham dự các buổi quy tụ được tổ chức vội vã này. Tuy nhiên, chúng tôi đến mỗi trung tâm giáo khu để thấy các giáo đường đã kín người ngồi tới tận sân khấu. Một số người đến tham dự trong đó là các tín hữu vững mạnh trong khu vực, những người tiền phong đã luôn luôn trung tín với Giáo Hội, khuyến khích những người khác cùng họ thờ phượng và cảm nhận được Thánh Linh trong cuộc sống của họ. Ngồi ở hàng đầu là các tín hữu đã bị mất những người thân yêu và hàng xóm trong trận động đất. Tôi cảm thấy được thúc giục để ban một phước lành của Vị Sứ Đồ cho tất cả những người đang có mặt, đó là một phước lành đầu tiên tôi ban cho trong đời mình. Mặc dù tôi đang đứng ở phía trước căn phòng đó, nhưng thể như hai bàn tay của tôi đang đặt trên đầu họ và tôi cảm thấy những lời của Chúa đang trút ra.

Anh Cả và Chị Rasband ở Nam Mỹ

Việc này không kết thúc ở đó. Tôi cảm thấy được thúc giục để nói với họ giống như Chúa Giê Su Ky Tô đã làm khi hiện đến cùng những người dân ở Châu Mỹ. “Ngài bồng từng đứa trẻ một … và ban phước cho chúng, rồi cầu nguyện cùng Đức Chúa Cha cho chúng.”15 Chúng tôi đang ở Ecuador, chúng tôi đang làm công việc của Đức Chúa Cha, và đây là con cái của Ngài.

Thứ tư, chúng ta phải hành động theo sự thúc giục đầu tiên.

Hãy ghi nhớ những lời này của Nê Phi, ông nói: “Tôi được Thánh Linh dẫn dắt, không biết trước được là mình sẽ phải làm gì. Tuy nhiên tôi vẫn thẳng tiến.”16

Và chúng ta cũng phải làm như vậy. Chúng ta phải tin tưởng vào những thúc giục đầu tiên của mình. Đôi khi chúng ta biện giải, chúng ta tự hỏi mình có cảm thấy một ấn tượng thuộc linh hay không hay chỉ là suy nghĩ của riêng mình mà thôi. Khi chúng ta bắt đầu phỏng đoán lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba về những cảm giác của mình—và tất cả chúng ta đều làm thế—thì chúng ta đang gạt bỏ Thánh Linh; chúng ta đang nghi ngờ lời khuyên dạy thiêng liêng. Tiên Tri Joseph Smith dạy rằng nếu các anh chị em chịu nghe theo những thúc giục đầu tiên, thì các anh chị em sẽ làm được đúng chín trong số mười lần.”17

Giờ đây, một lời cảnh báo: đừng trông mong phần thưởng vì các anh chị em đã đáp ứng Đức Thánh Linh. Hãy nhớ rằng, các anh chị em đang tuân theo tiếng nói nhỏ nhẹ êm ái.

Trong khi phục vụ với tư cách là chủ tịch phái bộ truyền giáo ở New York City, tôi đang cùng với một số người truyền giáo của chúng tôi ở trong một nhà hàng ở Bronx. Một gia đình có con nhỏ bước vào và ngồi gần chúng tôi. Dường như họ sẵn sàng để học phúc âm. Tôi nhìn những người truyền giáo của chúng tôi trong khi họ tiếp tục nói chuyện hỏi han tôi, sau đó tôi để ý thấy gia đình đó ăn xong và bước ra khỏi cửa. Kế đó, tôi nói: “Các anh cả này, có một bài học ở đây hôm nay đấy. Các anh đã thấy một gia đình đáng yêu đi vào nhà hàng này. Đáng lẽ chúng ta nên làm gì?”

Một trong các anh cả nhanh chóng trả lời: “Tôi đã nghĩ đến việc đứng dậy và đi qua nói chuyện với họ. Tôi cảm thấy được thúc đẩy nhưng tôi đã không đáp ứng.”

Tôi nói: “Các anh cả này, chúng ta cần phải luôn luôn hành động theo sự thúc giục đầu tiên. Sự thúc đẩy đó mà anh cảm nhận được chính là Đức Thánh Linh đấy!”

Những thúc giục đầu tiên là sự soi dẫn thanh khiết từ thiên thượng. Khi những thúc giục đó xác nhận hoặc làm chứng với chúng ta thì chúng ta cần phải nhận ra là những thúc giục này nhằm mục đích gì và đừng bao giờ bỏ qua. Thông thường, chính Thánh Linh soi dẫn cho chúng ta để tìm đến một người nào đó, nhất là gia đình và bạn bè, đang hoạn nạn. “Phải, tiếng nói nhỏ nhẹ êm ái thì thầm xuyên thấu vạn vật,”18 chỉ cho chúng ta thấy các cơ hội để giảng dạy phúc âm, làm chứng về Sự Phục Hồi và Chúa Giê Su Ky Tô, để hỗ trợ và quan tâm, và để giải cứu một trong những con cái quý báu của Thượng Đế.

Hãy nghĩ về điều được gọi là “người đáp ứng đầu tiên.” Trong hầu hết các cộng đồng, những người đáp ứng đầu tiên đối với thảm họa, thiên tai, hoặc tai hoạ đều là lính cứu hỏa, cảnh sát, nhân viên y tế. Họ đến với những ngọn đèn sáng nhấp nháy, và tôi muốn nói thêm là chúng ta vô cùng biết ơn họ. Cách thức của Chúa thì ít hiển nhiên hơn nhưng đòi hỏi cũng phải đáp ứng ngay lập tức. Chúa biết nhu cầu của tất cả con cái của Ngài—và Ngài biết ai là người sẵn sàng giúp đỡ. Nếu chúng ta để cho Chúa biết trong những lời cầu nguyện buổi sáng của chúng ta rằng chúng ta đã sẵn sàng, thì Ngài sẽ kêu gọi chúng ta để đáp ứng. Nếu chúng ta đáp ứng thì, Ngài sẽ kêu gọi chúng ta nhiều lần và chúng ta sẽ thấy mình giống như điều mà Chủ Tịch Monson gọi là “công việc của Chúa.”19 Chúng ta sẽ trở thành những người đáp ứng đầu tiên về phần thuộc linh để mang đến sự giúp đỡ từ trên cao.

Nếu chúng ta lưu ý đến những thúc giục đến với mình thì chúng ta sẽ phát triển trong tinh thần mặc khải và nhận được thêm nhiều hơn nữa sự hướng dẫn và hiểu biết sâu sắc mà được Thánh Linh soi dẫn. Chúa đã phán: “Hãy đặt sự tin cậy vào Thánh Linh là Đấng dẫn dắt làm điều tốt lành.”20

Cầu xin cho chúng ta hãy nghiêm chỉnh tuân theo lời kêu gọi của Chúa: “Hãy vui lên, vì ta sẽ hướng dẫn các ngươi đi.”21 Ngài dẫn dắt chúng ta đi bởi Đức Thánh Linh. Cầu xin cho chúng ta sống gần với Thánh Linh, hành động nhanh chóng theo những thúc giục đầu tiên của mình, vì biết rằng những thúc giục này đến từ Thượng Đế. Tôi làm chứng về quyền năng của Đức Thánh Linh để hướng dẫn, bảo vệ chúng ta, và luôn ở với chúng ta, trong tôn danh của Chúa Giê Su Ky Tô, A Men.