Chương 2
Áp Ra Ham rời khỏi U Rơ để đi đến Ca Na An—Đấng Giê Hô Va hiện đến cùng ông ở Ha Ran—Tất cả các phước lành của phúc âm được hứa ban cho dòng dõi của ông và qua dòng dõi của ông cho tất cả mọi người—Ông đi đến Ca Na An và tiếp tục đi đến Ai Cập.
1 Bấy giờ, Đức Chúa Trời gây cho nạn đói trở nên khốc liệt trên đất U Rơ, đến đỗi Ha Ran, em tôi, phải chết; nhưng Tha Rê, cha tôi, vẫn còn sống ở đất U Rơ, thuộc Canh Đê.
2 Và chuyện rằng tôi, Áp Ra Ham, lấy Sa Rai làm vợ, và Nê Hô, em tôi, lấy Minh Ca làm vợ, nàng là con gái của Ha Ran.
3 Lúc bấy giờ, Chúa phán với tôi: Áp Ra Ham, ngươi hãy ra khỏi xứ của ngươi, và ra khỏi họ hàng và nhà của cha ngươi, để đi đến một xứ mà ta sẽ chỉ cho ngươi.
4 Vì thế tôi rời bỏ xứ U Rơ của Canh Đê, để đi đến xứ Ca Na An; và tôi dẫn theo Lót, con trai của em tôi và vợ của nó, cùng vợ tôi là Sa Rai; và cha tôi cũng đi theo tôi, đến xứ mà chúng tôi đặt tên là Ha Ran.
5 Và nạn đói giảm lần; và cha tôi lưu lại tại Ha Ran và cư ngụ ở đó, vì ở Ha Ran có nhiều đàn gia súc; và cha tôi lại quay về việc thờ phượng hình tượng của mình, vậy nên ông tiếp tục ở Ha Ran.
6 Nhưng tôi, Áp Ra Ham, cùng với Lót, con trai của em tôi, cầu nguyện lên Chúa, và Chúa hiện ra cùng tôi và phán với tôi: Hãy đứng lên và đem Lót đi theo với ngươi; vì ta có ý định muốn đem ngươi ra khỏi Ha Ran, và lập ngươi làm người chấp sự để mang danh ta trong một xứ lạ mà ta sẽ ban cho ngươi và dòng dõi của ngươi sau ngươi làm cơ nghiệp vĩnh viễn, khi chúng biết nghe theo tiếng nói của ta.
7 Vì ta là Chúa, Thượng Đế của ngươi; ta ngự trên trời; trái đất là bệ gác chân của ta; ta dang tay ra trên biển, thì biển tuân theo tiếng nói của ta; ta khiến cho gió và lửa làm xe ngựa chiến của ta. Ta phán bảo núi: Hãy đi khỏi nơi đây—và này, nó liền bị cơn gió lốc cuốn đi trong phút chốc.
8 Danh ta là Giê Hô Va, và ta biết sự cuối cùng từ lúc ban đầu; vậy nên tay ta sẽ ở trên ngươi.
9 Và ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn, và ta sẽ ban phước cho ngươi không lường được, và làm cho tên của ngươi danh tiếng khắp các quốc gia, và ngươi sẽ là một phước lành cho dòng dõi của ngươi sau ngươi, ngõ hầu qua bàn tay của mình, họ sẽ đem giáo vụ và Chức Tư Tế này đến với tất cả các quốc gia;
10 Và ta sẽ ban phước cho họ qua danh của ngươi; vì tất cả những ai tiếp nhận Phúc Âm này sẽ được gọi theo tên của ngươi, và sẽ được xem như dòng dõi của ngươi, và sẽ đứng lên chúc phước cho ngươi là tổ phụ của họ;
11 Và ta sẽ ban phước cho những ai chúc phước ngươi, và rủa sả những kẻ nào rủa sả ngươi; và nhờ ở nơi ngươi (nghĩa là, nhờ Chức Tư Tế của ngươi) và nhờ ở nơi dòng dõi của ngươi (nghĩa là, nhờ Chức Tư Tế của ngươi), vì ta ban cho ngươi một lời hứa rằng quyền này sẽ tiếp tục ở nơi ngươi và ở nơi dòng dõi của ngươi sau ngươi (nghĩa là dòng dõi chính thức, hay là dòng dõi của thể xác), mà tất cả các gia đình trên thế gian sẽ được ban phước, ngay cả với những phước lành của Phúc Âm, là những phước lành cứu rỗi, tức là cuộc sống vĩnh cửu.
12 Giờ đây, sau khi Chúa phán xong với tôi, và đã rút sự hiện diện của Ngài khỏi tôi, tôi tự nhủ thầm: Kẻ tôi tớ của Ngài đã tìm kiếm Ngài hết lòng; giờ đây tôi đã tìm thấy Ngài;
13 Ngài đã phái thiên sứ của Ngài đến giải cứu tôi thoát khỏi các thần của En Kê Na, và tôi sẽ hết sức nghe theo tiếng nói của Ngài, vậy xin Ngài cho tôi tớ của Ngài được đứng lên và ra đi trong bình an.
14 Vì thế tôi, Áp Ra Ham, đã ra đi như Chúa đã phán với tôi, và Lót đi theo tôi; và tôi, Áp Ra Ham, rời khỏi Ha Ran lúc tôi được sáu mươi hai tuổi.
15 Và tôi đem theo Sa Rai, là người mà tôi đã lấy làm vợ khi tôi còn ở tại U Rơ trong xứ Canh Đê, và Lót, con trai của em tôi, và tất cả của cải mà chúng tôi đã gom góp được, và những người chúng tôi thu phục được tại Ha Ran, rồi tôi lên đường đi đến xứ Ca Na An, và sống trong những lều trại dọc đường;
16 Vậy nên, vĩnh cửu là mái che của chúng tôi, là tảng đá và sự cứu rỗi của chúng tôi trong khi chúng tôi hành trình từ Ha Ran qua ngả Giê Sơn để đến xứ Ca Na An.
17 Giờ đây, tôi, Áp Ra Ham, lập lên một bàn thờ trên đất Giê Sơn, và dâng một của lễ lên Chúa, và cầu xin cho nạn đói có thể được tránh khỏi nhà của cha tôi, để cho họ không bị hủy diệt.
18 Và rồi chúng tôi trải qua xứ Giê Sơn đi đến một nơi gọi là Si Chem; nơi này nằm trong đồng bằng Mô Rê, và chúng tôi đã đến biên giới xứ Ca Na An; và ở đó, trong đồng bằng Mô Rê, tôi đã dâng lễ vật hy sinh, và tha thiết cầu khẩn Chúa, vì chúng tôi đã đi đến xứ của dân tộc thờ thần tượng này.
19 Và Chúa đã hiện đến cùng tôi để đáp ứng lời cầu nguyện của tôi, và phán cùng tôi rằng: Ta sẽ ban cho dòng dõi ngươi đất này.
20 Và tôi, Áp Ra Ham, từ nơi bàn thờ tôi lập lên cho Chúa, tôi đứng lên đi đến một ngọn núi về phía đông của Bê Tên, rồi đóng trại ở đó, phía tây có Bê Tên, và phía đông có A Hi; và ở đây tôi lại lập lên một bàn thờ khác cho Chúa, và lại cầu khẩn danh Chúa.
21 Và tôi, Áp Ra Ham, hành trình đi mãi về hướng nam; và nạn đói vẫn còn tiếp diễn trong xứ; và tôi, Áp Ra Ham, quyết định đến xứ Ai Cập mà trú ngụ, vì nạn đói đã trở nên rất trầm trọng.
22 Và chuyện rằng khi tôi gần sắp sửa vào đất Ai Cập thì Chúa phán cùng tôi rằng: Này, Sa Rai, vợ ngươi, là một người đàn bà trông rất xinh đẹp;
23 Vậy nên chuyện sẽ xảy ra rằng, khi người dân Ai Cập trông thấy nàng, họ sẽ nói rằng—Nàng này là vợ của người ấy; và rồi họ sẽ giết ngươi, nhưng lại để cho vợ ngươi được sống; vậy ngươi phải khôn ngoan làm như vầy:
24 Hãy để nàng nói với dân Ai Cập rằng nàng là em của ngươi, thì ngươi sẽ được sống.
25 Và chuyện rằng tôi, Áp Ra Ham, nói cho Sa Rai, vợ tôi, biết tất cả những điều Chúa đã phán bảo tôi—Vậy nên ta xin nàng hãy nói với họ rằng nàng là em gái của ta, hầu cho vì nàng mà ta được trọng đãi, và ta sẽ được sống nhờ nàng.