Một Ngọn Lửa Hừng Hực bên trong Tôi
Cái ngày mà Eduardo học đọc cũng là ngày anh nhận được chứng ngôn về Sách Mặc Môn và quyền năng của sách ấy.
Theo Eduardo Contreras, ông nội anh thường nói: ‘Nếu muốn trở thành con người thành đạt, chúng ta cần phải học đọc.’”“Ông nội tôi nói rất có lý.”
Tuy nhiên, con đường dẫn đến việc biết đọc đối với Eduardo là một chặng đường dài. Là một trong số năm người con được người mẹ góa nuôi nấng ở thành phố Córdoba, Argentina, khi tám tuổi anh đã nghỉ học và đi làm để giúp nuôi gia đình mình.
Anh nhớ lại: “Chúng tôi rất nghèo.” Để giúp kiếm sống, Eduardo đã đi đánh giầy, làm gạch, nhặt khoai tây, bán báo, và nhận làm những công việc lặt vặt khác cho đến khi thành thanh niên, anh đã kiếm được việc làm toàn thời gian với chính quyền thành phố.
Năm tháng trôi qua, Eduardo kết hôn và bắt đầu gia đình riêng của mình. Đến lúc hầu hết năm đứa con của anh bắt đầu dọn ra khỏi nhà, anh vẫn không thể đọc và có rất ít triển vọng để được học. Điều đó đã thay đổi vào một ngày nọ khi anh đuổi đi mấy đứa con trai địa phương trong khi chúng đang kiếm chuyện với hai người truyền giáo Thánh Hữu Ngày Sau ở trước nhà của anh. Anh mời hai người truyền giáo vào nhà và chẳng bao lâu, anh và vợ anh là María đã nhận những bài thảo luận của người truyền giáo.
Eduardo nhớ lại: “Tôi khó có thể hiểu bất cứ điều gì họ nói vì họ nói được rất ít tiếng Tây Ban Nha, nhưng họ cho tôi thấy một cuốn sách nhỏ có hình của Đấng Cứu Rỗi và của Tiên Tri Joseph Smith trong Khu Rừng Thiêng Liêng. Tôi nghĩ rằng những tấm hình họ cho chúng tôi thấy và những điều họ giảng dạy cho chúng tôi thật là tuyệt vời.”
Chẳng bao lâu, những người truyền giáo đó được thay thế bởi những người khác, kể cả một người địa phương nói tiếng Tây Ban Nha. Eduardo và María có một đứa con gái sơ sinh qua đời một vài năm trước đó, họ rất cảm động khi xem cuốn phim của Giáo Hội Gia Đình Được Vĩnh Cửu. Chẳng bao lâu, họ cùng với đứa con trai út của họ là Osvaldo chịu phép báp têm.
Phép báp têm của Eduardo vào năm 1987 mang đến cho anh một ước muốn củng cố chứng ngôn của mình bằng cách đọc Sách Mặc Môn. “Anh học đọc bằng cách nào?” Anh hỏi vợ mình. María nói với chồng mình hãy nhìn vào các chữ cái, sắp xếp các chữ cái đó lại với nhau trong trí óc mình, cố gắng đánh vần các chữ, và rồi thử đọc lớn. Chị bảo đảm với anh rằng nếu tập luyện, thì cuối cùng anh sẽ học đọc được.
Eduardo, lúc ấy 45 tuổi, biết âm của nhiều chữ cái, nhưng anh chưa thử đọc kể từ khi nghỉ học gần bốn thập niên trước.
Tôi Cảm Thấy Một Cảm Giác Hừng Hực
Vào một ngày hè nóng nực, với lời cầu nguyện trong lòng, Eduardo ngồi xuống ở một nơi có bóng mát trong sân sau nhà mình. Anh nói: “Nơi đó tôi đã quyết tâm sẽ thử.”
María nói rằng chị không bao giờ tưởng tượng được điều gì xảy ra sau đó. Trong khi đang làm việc trong nhà bếp, thỉnh thoảng chị lắng nghe Eduardo cố gắng đánh vần các chữ cái và các từ. Chị nói: “Bất ngờ tôi nghe chồng tôi nói rất nhanh.” “Tôi lắng nghe và nhận ra rằng anh ấy đang đọc—trôi chảy. Chưa đến nửa tiếng đồng hồ mà anh ấy đã đọc được rồi!”
Eduardo tập trung vào cố gắng của mình nhiều đến nỗi anh không nhận biết rằng anh đang đọc. Nhưng trong khi đọc, anh nhớ rằng: “Tôi cảm thấy một ngọn lửa hừng hực bên trong tôi.” Sợ hãi và ngạc nhiên, Eduardo gọi vợ mình: “Má nó ơi, chuyện gì đang xảy ra cho anh vậy?”
María đáp: “Thánh Linh của Chúa đấy.” “Anh đang đọc được trôi chảy đấy!”
Trong khi nhớ lại kinh nghiệm đó, María nói: “Đó là một điều mà chúng tôi không bao giờ có thể phủ nhận.”
Eduardo nói thêm: “Cái ngày mà tôi học đọc cũng là ngày tôi đạt được chứng ngôn của mình về Sách Mặc Môn và quyền năng của sách ấy.”
Kể từ lúc đó, Eduardo bắt đầu thức dậy vào lúc 4 giờ sáng để đọc Sách Mặc Môn trước khi đi làm. Rồi anh đọc sách Giáo Lý và Giao Ước, tiếp theo là Kinh Thánh. Giờ đây, trong nhà của gia đình Contreras đã có một tủ sách, trong khi gia đình có rất ít sách vào trước năm 1987.
Khi Eduardo và María hiểu thêm về phúc âm, thì chứng ngôn của họ cũng phát triển. Khi con trai của họ là Osvaldo qua đời sau một tai nạn giao thông vào năm 2001, chứng ngôn của họ—cùng với những kinh nghiệm thuộc linh mạnh mẽ trong lúc cầu nguyện và trong Đền Thờ Buenos Aires Argentina, là nơi họ và Osvaldo đã được làm lễ gắn bó—đã giúp họ đối phó với mất mát của mình.
Eduardo nói: “Có lẽ một vài cha mẹ đã có thể điên lên nhưng chúng tôi cảm thấy một cảm giác trầm tĩnh cho biết rằng: ‘Con trai của ngươi ở nơi bình yên.‘ Dĩ nhiên chúng tôi đã khóc. Nó là một đứa con trai ngoan ngoãn, và chúng tôi nhớ nó. Nhưng chúng tôi đã được làm lễ gắn bó trong đền thờ, và chúng tôi biết nó đang ở đâu.”
Ánh Sáng của Việc Biết Chữ
Nhờ một tín hữu trong tiểu giáo khu của mình dạy kèm, Eduardo cũng đã học viết. Anh nói: “Trước kia, tôi còn không thể ký tên của mình.”
Với ánh sáng của việc biết chữ, Eduardo dần dần hiểu lẽ trung thực của những lời ông nội mình nói.
Anh nói: “Chúng ta ở nơi đây trên thế gian để chúng ta có thể tiến triển thêm mỗi ngày một ít.” Anh nói thêm, bằng cách học đọc và viết, anh cho con cháu mình thấy rằng không bao giờ quá trễ để học, cải tiến và trở thành con người mà Thượng Đế muốn chúng ta trở thành. Anh nói: “Vì có thể đọc được nên tôi học được điều mới mẻ mỗi ngày.”
Ngày nay, Anh Contreras có thể đọc bất cứ điều gì anh muốn đọc, kể cả những tờ nhật báo mà anh có lần đã bán khi còn là một đứa trẻ mù chữ. Thánh thư, nhất là Sách Mặc Môn, vẫn là các quyển sách ưa thích nhất của anh. Anh đã đọc sách ấy tám lần từ đầu đến cuối.
Lòng anh vẫn biết ơn về việc biết chữ và cách phúc âm đã thay đổi cuộc sống của anh như thế nào, anh nói: “Đối với tôi, Sách Mặc Môn là cánh cửa mở.” “Sách Mặc Môn là tất cả đối với tôi. Sách ấy là tất cả đối với tôi. Tôi cảm thấy Thánh Linh mỗi lần tôi mở sách ấy ra đọc.”