2011
Tôi Cảm Thấy Một Cảm Giác Hừng Hực trong Lòng
Tháng Mười năm 2011


Tôi Cảm Thấy Một Cảm Giác Hừng Hực trong Lòng

Claudia Williams, Florida, Hoa Kỳ

Tôi lớn lên và tham dự Trường Chúa Nhật ở nhà thờ kế bên căn nhà thời thơ ấu của mình ở Michigan, Hoa Kỳ. Tôi có một giảng viên tuyệt diệu, là người đã làm tràn đầy lòng tôi với tình yêu mến Chúa Giê Su Ky Tô.

Mỗi tuần, cô ấy phân phát những tấm thẻ vẽ những sự kiện từ giáo vụ trên trần thế của Đấng Cứu Rỗi, kể cả những nguyên tắc Ngài đã giảng dạy và các phép lạ Ngài đã thực hiện. Mỗi tuần tôi dán các tấm thẻ đó vào một quyển vở thủ công và đọc lại những câu chuyện trong Kinh Thánh. Khi lớn lên, tôi tiếp tục học Các Sách Phúc Âm trong Kinh Tân Ước.

Những năm về sau, vào mùa hè năm 1968, những người truyền giáo từ Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô đến thăm nhà của một người trong gia đình tôi. Người ấy từ chối lời mời của các anh cả để học về Giáo Hội nhưng lại gửi họ đến nhà tôi.

Tại buổi họp đầu tiên của chúng tôi, những người truyền giáo đã dạy cho tôi rằng “việc bỏ đạo” đã xảy ra từ Giáo Hội mà Chúa Giê Su Ky Tô thiết lập (xin xem 2 Tê Sa Lô Ni Ca 2:3). Điều họ dạy trùng hợp với việc nghiên cứu riêng của tôi, vậy nên khi họ nói là họ có thể đến thăm tôi một lần nữa không thì tôi đồng ý.

Trong lần đến thăm kế tiếp của họ, tôi đã có sẵn một bản liệt kê những câu hỏi. Các Thánh Hữu Ngày Sau có làm phép báp têm bằng sự dìm mình xuống nước không? Họ có tin nơi thẩm quyền chức tư tế không? Họ có tin nơi phép chữa lành người bệnh không? Những câu trả lời của họ xác nhận điều tôi đã học được trong Kinh Tân Ước. Vào lúc sắp ra về, họ để lại cho tôi một quyển sách mà họ nói là làm chứng về Chúa Giê Su Ky Tô.

Tôi để quyển sách lên trên đầu máy truyền hình và đi ngủ. Nhưng vào lúc nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi một cảm giác mạnh mẽ mà về sau tôi nhận biết là Đức Thánh Linh. Tôi cảm thấy được thúc giục để bắt đầu đọc, nên tôi đọc trong một tiếng rưỡi đồng hồ trước khi trở lại giường. Một lát sau, tôi bị đánh thức lần nữa với cùng một cảm giác như vậy, nên tôi đọc thêm.

Khuôn mẫu này tiếp tục trong hai đêm kế tiếp. Tôi yêu thích điều tôi đã đọc và nhận biết rằng Sách Mặc Môn đã làm chứng về Chúa Giê Su Ky Tô.

Tôi quyết định cầu vấn Thượng Đế để được hướng dẫn. Tôi đã quỳ xuống cầu nguyện lần đầu tiên kể từ khi tôi còn bé. Tôi cầu xin Cha Thiên Thượng giúp tôi biết điều phải làm với ngọn lửa hừng hực tôi cảm thấy bên trong. Khi cầu nguyện xong, tôi cảm thấy được thúc giục để đọc lại câu chuyện về sự cải đạo của dân La Man trong 3 Nê Phi 9. Tôi đọc rằng họ “đã được báp têm bằng lửa và bằng Đức Thánh Linh mà họ không hay biết điều đó” (câu 20).

Cụm từ “họ không hay biết điều đó” đã nói với tôi. Ý nghĩ đến với tôi: “Giáo Hội của Chúa Giê Su Ky Tô thật sự có mặt trên thế gian!” Tôi hăm hở nói chuyện với những người truyền giáo về điều tôi đã đọc và điều tôi giờ đây đã biết. Nhưng khi họ trả lời những câu hỏi của tôi với lời mời chịu phép báp têm, thì tôi nói với họ rằng tôi không thể chấp nhận lời mời đó. Chồng tôi sẽ không hiểu.

Tuy nhiên, khi tiếp tục suy nghĩ về câu thánh thư đó, tôi nhận thấy rằng câu ấy chứa đựng sự hướng dẫn rõ ràng cho tôi để dâng lên sự hy sinh của “một tấm lòng đau khổ và một tâm hồn thống hối.” Tôi cầu nguyện và cầu xin Cha Thiên Thượng giúp đỡ tôi, và Ngài đã làm như vậy. Sau khi chồng tôi nhận những bài thảo luận của người truyền giáo thì anh ưng thuận cho tôi chịu phép báp têm.

Tôi biết ơn Cha Thiên Thượng nhân từ biết bao về kinh nghiệm quý báu và mạnh mẽ đó của tôi khi là một người mẹ trẻ đang đọc Sách Mặc Môn. Kinh nghiệm này đã dẫn dắt tôi đến phúc âm phục hồi của Chúa Giê Su Ky Tô. Do đó, ảnh hưởng của Đức Thánh Linh mà tôi đã cảm nhận được vào các buổi tối đó trong năm 1968 hiện nay là một ân tứ liên tục—một điều đã hướng dẫn tôi trong hơn 40 năm làm tín hữu của Giáo Hội.