Viện Giáo Lý
4 Hãy Cảnh Giác


“Hãy Cảnh Giác,” chương 4 của sách Các Thánh Hữu: Câu Chuyện về Giáo Hội của Chúa Giê Su Ky Tô trong Những Ngày Sau, Tập 1, Cờ Hiệu về Lẽ Thật, 1815–1846 (2018)

Chương 4: “Hãy Cảnh Giác”

CHƯƠNG 4

Hãy Cảnh Giác

Rương có khóa

Emma Hale, 21 tuổi, lần đầu tiên nghe về Joseph Smith khi ông đến làm việc cho Josiah Stowell vào mùa thu năm 1825. Josiah đã thuê người thanh niên trẻ tuổi này cùng cha ông để giúp tìm kho báu bị chôn giấu trên mảnh đất của mình.1 Những truyền thuyết địa phương nói rằng một nhóm các nhà thám hiểm đã đào được mỏ bạc và chôn giấu kho báu đó trong vùng từ hàng trăm năm trước. Biết rằng Joseph có ân tứ sử dụng các viên đá tiên kiến, Josiah hứa trả cho ông mức lương hậu hĩnh và một phần kho tàng tìm được nếu ông chịu giúp tìm kiếm.2

Cha của Emma, ông Isaac, ủng hộ công việc liều lĩnh này. Khi Joseph và cha của mình đến nông trại nhà Stowell ở Harmony, Pennsylvania—một ngôi làng cách khoảng 150 dặm về phía nam Palmyra—Isaac đóng vai trò là một nhân chứng khi họ ký kết thỏa thuận với nhau. Ông cũng cho phép hai cha con sống trong căn nhà của mình.3

Emma đã gặp Joseph ngay sau đó. Ông trẻ hơn bà, cao hơn một thước tám, và nhìn có vẻ là một người đã quen lao động vất vả. Ông có đôi mắt xanh và nước da sáng, và bước đi hơi khập khiễng. Ngữ pháp của ông thì không trôi chảy, và đôi khi ông dùng quá nhiều lời để diễn đạt ý muốn nói, nhưng ở ông toát lên một trí thông minh tự nhiên khi ông nói. Ông và cha của mình là những người tử tế thích thờ phượng theo cách riêng của họ hơn là tham dự nhà thờ nơi Emma và gia đình bà thờ phượng.4

Cả Joseph và Emma đều thích ở ngoài trời. Từ khi còn nhỏ, Emma đã thích cưỡi ngựa và chèo thuyền trên dòng sông gần nhà. Joseph không phải là người cưỡi ngựa điêu luyện, nhưng ông rất giỏi trò vật tay và các trò chơi về banh. Ông luôn tự nhiên với những người khác và dễ cười, thường hay nói đùa hoặc kể những câu chuyện hài hước. Emma thì trầm tính hơn, nhưng bà thích nghe chuyện đùa hay và có thể trò chuyện với bất kỳ ai. Bà cũng thích đọc sách và ca hát.5

Khi nhiều tuần trôi qua và Emma biết rõ hơn về Joseph, cha mẹ của bà bắt đầu lo lắng về mối quan hệ của họ. Joseph là một người làm công nghèo từ một tiểu bang khác, và họ đã hy vọng con gái mình có thể mất hứng thú nơi ông rồi cưới một trong các con trai của những gia đình giàu có trong thung lũng của họ. Cha của Emma cũng đã cảnh giác về cuộc truy tìm kho báu và nghi ngờ vai trò của Joseph trong việc đó. Dường như không thành vấn đề đối với Isaac Hale vào lúc Joseph cố thuyết phục Josiah Stowell dừng cuộc tìm kiếm khi rõ ràng chẳng thu được kết quả gì.6

Emma thích Joseph hơn bất cứ người đàn ông nào bà quen biết, và bà không ngừng dành thời gian cho ông. Sau khi Joseph đã thành công khi thuyết phục Josiah dừng tìm bạc, ông ở lại Harmony để làm việc cho nông trại của Josiah. Thỉnh thoảnh ông cũng làm việc cho Joseph và Polly Knight, một gia đình nông dân khác trong vùng. Khi ông không làm việc, ông đi thăm Emma.7


Joseph và viên đá tiên kiến của ông mau chóng trở thành chủ đề bàn tán ở Harmony. Một vài người già ở thị trấn tin vào các vị tiên kiến, nhưng nhiều con cái và cháu chắt của họ thì không. Cháu trai của Josiah, người tuyên bố rằng Joseph đã lợi dụng bác của mình, đã thưa kiện chàng thanh niên ra tòa và cáo buộc ông phạm tội lừa gạt.

Đứng trước vị thẩm phán địa phương, Joseph giải thích cách ông tìm thấy viên đá. Joseph Sr. làm chứng rằng ông liên tục cầu xin Thượng Đế cho họ biết ý chỉ của Ngài về ân tứ phi thường của Joseph với tư cách là một vị tiên kiến. Cuối cùng, Josiah đứng lên trước tòa và nói rằng Joseph đã không lừa gạt mình.

Vị thẩm phán nói: “Tôi hiểu là, ông tin rằng phạm nhân này có thể thấy với sự hỗ trợ của viên đá, đúng không?”

Josiah khẳng định: “Tôi chắc chắn biết điều này là có thật.”

Josiah là một người rất được tôn trọng trong cộng đồng ở đây, và mọi người tin vào lời nói của ông. Cuối cùng, phiên tòa không đưa ra được chứng cứ rằng Joseph đã lừa gạt Josiah, vì thế vị thẩm phán rút lại cáo buộc.8

Vào tháng Chín năm 1826, Joseph trở lại ngọn đồi để lấy các bảng khắc, nhưng Mô Rô Ni nói rằng ông vẫn chưa sẵn sàng để lấy chúng. Vị thiên sứ nói với ông: “Hãy bỏ công ty của những kẻ đào tiền.” Trong số bọn chúng có những kẻ tà ác.9 Mô Rô Ni cho Joseph thêm một năm nữa để làm cho ý muốn của ông phù hợp với ý muốn của Thượng Đế. Nhưng nếu ông không làm được, các bảng khắc sẽ không bao giờ được tin cậy để giao cho ông.

Vị thiên sứ cũng nói với ông phải mang thêm một người nào đó đi cùng vào lần tới. Vị ấy đã yêu cầu y như vậy vào cuối chuyến đi đầu tiên đến ngọn đồi của Joseph. Nhưng bởi vì Alvin đã chết, Joseph thấy băn khoăn.

Ông hỏi: “Người đó là ai?”

Mô Rô Ni đáp: “Ngươi sẽ biết.”

Joseph tìm kiếm sự hướng dẫn của Chúa qua viên đá tiên kiến của mình. Người đó, ông ấy khám phá ra, chính là Emma.10


Joseph đã cảm thấy bị thu hút bởi Emma ngay khi vừa gặp bà. Cũng giống như Alvin, bà là người có thể giúp ông trở thành người Chúa cần để thực hiện công việc của Ngài. Nhưng với Emma thì còn nhiều hơn thế nữa. Joseph yêu bà và muốn kết hôn với bà.11

Vào tháng Mười Hai, Joseph bước sang tuổi hai mươi mốt. Trước đó, ông đã để cho mình bị tác động trong nhiều phương diện khác nhau bởi những kỳ vọng của những người muốn lợi dụng ân tứ của ông.12 Nhưng từ sau lần cuối cùng đi lên ngọn đồi, ông đã biết rằng mình cần phải làm nhiều hơn để chuẩn bị bản thân cho việc nhận được các bảng khắc.

Trước khi quay trở lại Harmony, Joseph đã nói chuyện với cha mẹ của mình. Ông nói: “Con đã quyết định về việc kết hôn, và, nếu cha mẹ không phản đối gì, thì Emma Hale là người con chọn.” Cả hai người đều hài lòng với quyết định của ông, và Lucy cố thuyết phục ông về sống với họ sau khi kết hôn.13

Joseph đã dành nhiều thời gian nhất có thể với Emma trong mùa đông đó, đôi khi mượn xe trượt của gia đình Knight khi tuyết rơi gây khó khăn cho việc đi đến nhà gia đình Hale. Nhưng cha mẹ của Emma vẫn không thích ông, và những nỗ lực của ông để lấy cảm tình của họ thất bại.14

Vào tháng Giêng năm 1827, Emma đến chơi nhà gia đình Stowell, nơi bà và Joseph có thể dành thời gian bên nhau mà không phải chịu những cái nhìn phản đối từ gia đình bà. Joseph đã cầu hôn Emma tại đó, và lúc đầu, Emma dường như rất ngạc nhiên. Bà ấy biết rằng cha mẹ bà sẽ phản đối cuộc hôn nhân này.15 Nhưng Joseph nài nỉ bà nghĩ về điều đó. Họ có thể trốn đi ngay lúc đó.

Emma cân nhắc về lời cầu hôn. Việc kết hôn với Joseph sẽ làm cha mẹ bà thất vọng, nhưng đây là sự lựa chọn của bà, và bà yêu ông.16


Một thời gian ngắn sau đó, vào ngày 18 tháng Giêng năm 1827, Joseph và Emma kết hôn trong nhà của vị thẩm phán trị an. Rồi họ đến Manchester và bắt đầu sống cùng nhau trong căn nhà mới của cha mẹ của Joseph. Căn nhà rất rộng rãi, nhưng Joseph Sr. và Lucy đã chi trả quá nhiều cho nó, khiến cho họ chậm trả nợ, và mất đi cơ ngơi này. Bấy giờ họ đang thuê lại nó từ những người chủ mới.17

Ông bà Smith thích Joseph và Emma sống cùng với họ. Nhưng sự kêu gọi thiêng liêng của con trai họ làm cho họ lo lắng. Dân trong vùng đã nghe về các bảng khắc bằng vàng và đôi khi đến tìm họ.18

Một ngày nọ, Joseph có việc phải đi vào thị trấn. Vì đã cho rằng ông sẽ trở về cho bữa tối, cha mẹ của ông hốt hoảng khi ông đã không quay về. Họ chờ đợi hàng giờ, không thể nào ngủ được. Cuối cùng Joseph mở cửa và quăng mình lên ghế, hoàn toàn kiệt sức.

Cha ông hỏi: “Tại sao con về trễ quá vậy?”

Joseph đáp: “Con đã chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất mà con từng có trong đời.”

Cha ông bèn gặng hỏi: “Ai đã trừng phạt con?”

Joseph trả lời: “Là vị thiên sứ của Chúa. Ông ấy nói rằng con đã lơ đễnh.” Cái ngày mà ông phải gặp lại Mô Rô Ni đang đến gần. Joseph nói: “Con có nhiều việc mà phải khẩn trương làm. Con phải bắt đầu làm những việc Thượng Đế đã truyền lệnh cho con.”19


Sau vụ thu hoạch vào mùa thu, Josiah Stowell và Joseph Knight đi đến vùng Manchester để làm ăn. Cả hai người đã biết rằng cuộc hẹn lần thứ tư của Joseph tại ngọn đồi đã gần kề, và họ nôn nóng muốn biết liệu cuối cùng Mô Rô Ni có tin cậy trao cho Joseph các bảng khắc không.

Những kẻ tìm kho báu ở địa phương cũng đã biết đây là lúc Joseph đi lấy biên sử. Gần đây một trong số bọn chúng, một kẻ tên Samuel Lawrence, đã lang thang trên ngọn đồi tìm kiếm các bảng khắc. Lo sợ Samuel sẽ gây rắc rối, Joseph đã nhờ cha mình đi đến nhà của Samuel vào buổi tối ngày 21 tháng Chín để để mắt đến hắn và đương đầu với hắn nếu như hắn có ý định đi lên ngọn đồi.20

Rồi Joseph chuẩn bị bản thân sẵn sàng để mang các bảng khắc trở về. Chuyến đi hằng năm của ông lên ngọn đồi diễn ra vào ngày hôm sau, nhưng để đến trước bọn tìm kho báu, ông dự tính đi lên đồi không lâu sau nửa đêm—khi mà buổi sáng ngày 22 tháng Chín vừa bắt đầu—thời điểm mà không ai nghĩ rằng ông sẽ đi ra ngoài.

Nhưng ông vẫn cần tìm ra cách để bảo vệ các bảng khắc một khi có được chúng. Sau khi hầu hết những người trong gia đình đã đi ngủ, ông hỏi khẽ mẹ xem bà có một cái rương có khóa không. Lucy không có cái rương có khóa nào và trở nên lo lắng.

Joseph nói: “Không sao ạ. Con có thể làm rất tốt bây giờ mà không cần nó.”21

Emma mau chóng xuất hiện, đã thay đồ cho chuyến đi, và bà cùng Joseph leo lên cỗ xe ngựa kéo của Joseph Knight rồi tiến vào màn đêm.22 Khi họ đến ngọn đồi, Emma chờ tại cỗ xe ngựa trong khi Joseph trèo lên sườn dốc đến nơi mà các bảng khắc được chôn giấu.

Mô Rô Ni hiện đến, và Joseph nâng các bảng khắc bằng vàng và các viên đá tiên kiến lên từ cái hộp đá. Trước khi Joseph đi xuống đồi, Mô Rô Ni nhắc ông không được cho ai khác thấy các bảng khắc, ngoài những người được Chúa chọn, và hứa với ông rằng các bảng khắc sẽ được bảo tồn nếu ông làm tất cả mọi điều trong khả năng của ông để giữ gìn chúng.

Mô Rô Ni nói với ông: “Ngươi sẽ phải cảnh giác và trung thành với trách nhiệm của ngươi với các bảng khắc hoặc là ngươi sẽ bị khuất phục bởi những kẻ tà ác, bởi vì chúng sẽ sắp đặt mọi kế hoạch và âm mưu để có thể đoạt lấy các bảng khắc từ ngươi. Và nếu ngươi không lưu tâm luôn luôn, chúng sẽ thành công.”23

Joseph mang các bảng khắc xuống đồi, nhưng trước khi đến chỗ xe ngựa, ông giấu chúng trong một thân cây rỗng là nơi chúng sẽ được an toàn cho đến khi ông có được một cái rương có khóa. Rồi ông tìm thấy Emma, và họ quay trở về nhà khi mặt trời bắt đầu mọc.24


Tại nhà gia đình Smith, Lucy lo lắng chờ đợi Joseph và Emma trong lúc bà dọn bữa sáng cho Joseph Sr., Joseph Knight, và Josiah Stowell. Tim bà đập nhanh trong khi làm, vì sợ rằng con trai bà sẽ trở về mà không có các bảng khắc.25

Chỉ một lúc sau, Joseph và Emma về đến nhà. Lucy nhìn xem Joseph có các bảng khắc không nhưng rồi bà run rẩy đi ra khỏi phòng khi thấy hai bàn tay của Joseph trống không.

Joseph đi theo bà. Ông nói: “Mẹ ơi, xin đừng cảm thấy bất an.” Ông trao cho bà một vật được quấn trong một chiếc khăn tay. Qua lớp vải, Lucy cảm thấy một vật có vẻ như là một cặp kính đeo mắt lớn. Chúng là U Rim và Thu Mim, là những viên đá tiên kiến mà Chúa đã chuẩn bị cho việc phiên dịch các bảng khắc.26

Lucy liền cảm thấy hân hoan. Joseph nhìn như thể một gánh nặng lớn lao vừa được cất khỏi đôi vai ông. Nhưng khi ông dùng bữa cùng những người khác trong căn nhà, ông mang một vẻ mặt buồn và ăn sáng trong im lặng. Sau khi ăn xong, ông ôm đầu một cách khổ sở. Ông nói với Joseph Knight: “Cháu cảm thấy thất vọng.”

Người đàn ông lớn tuổi hơn đáp: “Ôi, chú rất tiếc.”

Joseph lặp lại: “Cháu thấy vô cùng thất vọng,” nhưng biểu cảm của ông lại chuyển thành một nụ cười. “Việc này còn tuyệt hơn gấp mười lần mong đợi của cháu!” Ông liền mô tả kích thước và trọng lượng của những bảng khắc và hào hứng nói về U Rim và Thu Mim.

Ông nói: “Cháu có thể nhìn thấy bất cứ điều gì. Hai viên đá đó thật phi thường.”27


Cái ngày sau khi nhận được các bảng khắc, Joseph đi sửa chữa một cái giếng tại một thị trấn lân cận để kiếm tiền mua một cái rương có khóa. Trong cùng buổi sáng đó, trong khi đang làm việc chỉ cách nhà gia đình Smith một quả đồi, Joseph Sr. nghe lỏm từ một nhóm người đàn ông đang âm mưu chiếm đoạt các bảng khắc. Một kẻ trong bon chúng nói: “Chúng ta sẽ lấy được các bảng khắc, mặc cho Joe Smith hay tất cả quỷ dữ ở địa ngục.”

Hốt hoảng, Joseph Sr. quay trở về nhà và báo cho Emma biết. Bà nói rằng bà không biết các bảng khắc ở đâu, nhưng bà chắc chắn rằng Joseph đã bảo vệ chúng.

Joseph Sr. bảo: “Đúng vậy, nhưng hãy nhớ rằng chỉ vì một việc nhỏ mà Ê Sau mất đi phước lành và quyền trưởng nam của mình. Điều này cũng có thể sẽ xảy ra với Joseph.”28

Để chắc chắn rằng các bảng khắc được an toàn, Emma leo lên lưng ngựa và phi suốt hơn một giờ đồng hồ đến trang trại nơi Joseph đang làm việc. Cô tìm thấy ông cạnh cái giếng, dính dầy đất và mồ hôi từ công việc của ngày hôm đó. Nghe về mối nguy hiểm, Joseph nhìn vào U Rim và Thu Mim và thấy rằng các bảng khắc đang được an toàn.

Ở nhà, Joseph Sr. đi qua đi lại bên ngoài căn nhà, cứ mỗi phút lại nhìn ra đường cho đến khi ông thấy Joseph và Emma.

Joseph nói khi họ phi ngựa đến: “Cha ơi, tất cả đều tuyệt đối an toàn—không có việc gì phải hoảng sợ cả.”29

Nhưng đã đến lúc phải hành động.


Vội vàng đi lên đồi, Joseph tìm thấy thân cây nơi các bảng khắc đã được giấu và cẩn thận quấn chúng lại trong một cái áo.30 Rồi ông đi thật nhanh ra khỏi rừng cây và hướng về nhà, mắt cảnh giác trước hiểm nguy. Tuy khu rừng che giấu ông khỏi những người trên con đường chính, nhưng nó cũng tạo nhiều chỗ ẩn nấp cho bọn trộm cướp.

Căng người do sức nặng của biên sử, Joseph nặng nề đi qua khỏi rừng cây nhanh hết mức có thể. Một thân cây đổ chặn con đường phía trước ông, và khi nhảy qua nó, ông cảm thấy một cái gì đó đánh mạnh vào mình từ phía sau. Quay lại, ông thấy một người đàn ông đang tiến về phía mình, tay cầm một khẩu súng như cầm một cái dùi cui.

Giữ chặt các bảng khắc bằng một tay, Joseph hạ gục hắn xuống đất và nhanh chóng bò sâu vào bụi cây. Rồi ông chạy được khoảng nửa dặm khi một tên khác nhảy ra từ sau một cái cây và đánh ông bằng báng súng của hắn. Joseph đánh hắn lùi lại rồi ông chạy thật nhanh, tuyệt vọng muốn ra khỏi khu rừng. Nhưng trước khi ông có thể chạy được xa, tên thứ ba tấn công với một cú đánh mạnh khiến ông loạng choạng. Dồn hết sức lực, Joseph đấm mạnh hắn và chạy về nhà.31

Về đến nhà, Joseph chạy xộc qua cửa với cái gói nặng kẹp dưới cánh tay. Ông la lên: “Cha ơi, con lấy được các bảng khắc rồi.”

Đứa em gái mười bốn tuổi của ông, Katharine, giúp ông đặt cái gói lên bàn khi cả gia đình quây lại quanh ông. Joseph có thể thấy được cha mình và đứa em trai William đã muốn mở cái gói bọc các bảng khắc, nhưng ông ngăn họ lại.

Joseph Sr. hỏi: “Chúng ta không thể thấy chúng à?”

Joseph trả lời: “Không ạ, Con đã bất tuân vào lần đầu tiên, nhưng con có ý muốn trung thành lần này.”

Ông bảo rằng họ có thể sờ thấy các bảng khắc qua lớp vải, và em trai William của ông đã cầm cái gói lên. Nó nặng hơn đá, và William có thể cảm nhận rằng nó có nhiều tờ mà chuyển động giống như các trang của một quyển sách.32 Joseph cũng gửi đứa em trai nhỏ nhất, Don Carlos, đến lấy một cái rương có khóa từ Hyrum, người đang sống gần đó cùng vợ, tên là Jerushua, và đứa con gái mới sinh của họ.

Hyrum đến không lâu sau đó, và một khi các bảng khắc nằm an toàn trong cái rương, Joseph ngã gục xuống một cái giường gần đó và bắt đầu kể cho gia đình mình về những kẻ trong khu rừng.

Trong khi đang nói, ông nhận ra bàn tay mình bị đau. Một lúc nào đó trong những cuộc tấn công, ông đã bị trật khớp một ngón tay cái.

Đột nhiên ông kêu lên: “Con phải ngừng nói thôi, Cha ơi, và nhờ cha chỉnh lại cho ngón tay con trở về vị trí của nó.”33

Ghi Chú

  1. Agreement of Josiah Stowell and Others, Nov. 1, 1825, in JSP, D1:345–52.

  2. Smith, Biographical Sketches, 91–92; Oliver Cowdery, “Letter VIII,” LDS Messenger and Advocate, Oct. 1835, 2:200–202; Joseph Smith History, 1838–56, volume A-1, 7–8, in JSP, H1:234 (draft 2); Smith, On Mormonism, 10. Đề tài: Tìm Kho Báu

  3. Agreement of Josiah Stowell and Others, Nov. 1, 1825, in JSP, D1:345–52.

  4. Pratt, Autobiography, 47; Burnett, Recollections and Opinions of an Old Pioneer, 66–67; Woodruff, Journal, July 4, 1843, and Oct. 20, 1855; Emmeline B. Wells, “L.D.S. Women of the Past,” Woman’s Exponent, Feb. 1908, 36:49; Joseph Smith III, “Last Testimony of Sister Emma,” Saints’ Herald, Oct. 1, 1879, 289; see also Staker and Ashton, “Growing Up in the Isaac and Elizabeth Hale Home”; and Ashurst-McGee, “Josiah Stowell Jr.–John S. Fullmer Correspondence,” 108–17.

  5. Baugh, “Joseph Smith’s Athletic Nature,” 137–50; Pratt, Autobiography, 47; Burnett, Recollections and Opinions of an Old Pioneer, 66–67; Recollections of the Pioneers of Lee County, 96; Youngreen, Reflections of Emma, 61, 67, 65, 69; Emmeline B. Wells, “L.D.S. Women of the Past,” Woman’s Exponent, Feb. 1908, 36:49.

  6. Joseph Smith History, 1838–56, volume A-1, 8, in JSP, H1:234 (draft 2); Smith, Biographical Sketches, 92; Bushman, Rough Stone Rolling, 51–53; Staker, “Isaac and Elizabeth Hale in Their Endless Mountain Home,” 104.

  7. Joseph Smith History, 1838–56, volume A-1, 7–8, in JSP, H1:234–36 (draft 2); Knight, Reminiscences, 2; Joseph Smith III, “Last Testimony of Sister Emma,” Saints’ Herald, Oct. 1, 1879, 290.

  8. William D. Purple, “Joseph Smith, the Originator of Mormonism,” Chenango Union, May 2, 1877, [3]; see also An Act for Apprehending and Punishing Disorderly Persons (Feb. 9, 1788), Laws of the State of New-York (1813), 1:114. Đề Tài: Thử Thách năm 1826 của Joseph Smith

  9. “Mormonism—No. II,” Tiffany’s Monthly, July 1859, 169.

  10. Knight, Reminiscences, 2.

  11. Lucy Mack Smith, History, 1844–45, 96; see also Knight, Reminiscences, 2.

  12. See “The Original Prophet,” Fraser’s Magazine, Feb. 1873, 229–30.

  13. Lucy Mack Smith, History, 1845, 97.

  14. Knight, Reminiscences, 2; Joseph Smith III, “Last Testimony of Sister Emma,” Saints’ Herald, Oct. 1, 1879, 289.

  15. Joseph Smith III, “Last Testimony of Sister Emma,” Saints’ Herald, Oct. 1, 1879, 289; Joseph Smith History, 1838–56, volume A-1, 8, in JSP, H1:236 (draft 2).

  16. Joseph Smith III, “Last Testimony of Sister Emma,” Saints’ Herald, Oct. 1, 1879, 290; Joseph Lewis and Hiel Lewis, “Mormon History. A New Chapter, about to Be Published,” Amboy Journal, Apr. 30, 1879, 1; see also Oliver Cowdery, “Letter VIII,” in LDS Messenger and Advocate, Oct. 1835, 2:201.

  17. Joseph Smith History, 1838–56, volume A-1, 8, in JSP, H1:236 (draft 2); Lucy Mack Smith, History, 1844–45, book 4, [11]–[12]; book 5, [1]–[3]. Đề Tài: Khu Rừng Thiêng Liêng và Nông Trại của Gia Đình Smith

  18. “Mormonism—No. II,” Tiffany’s Monthly, July 1859, 167–68.

  19. Lucy Mack Smith, History, 1844–45, book 5, [4]–[6].

  20. Knight, Reminiscences, 2.

  21. Lucy Mack Smith, History, 1844–45, book 5, [6].

  22. Lucy Mack Smith, History, 1845, 105.

  23. Lucy Mack Smith, History, 1844–45, book 6, [1].

  24. “Mormonism—No. II,” Tiffany’s Monthly, June 1859, 165–66; Lucy Mack Smith, History, 1844–45, book 5, [6].

  25. Lucy Mack Smith, History, 1844–45, book 5, [6]–[7]; Knight, Reminiscences, 2.

  26. Lucy Mack Smith, History, 1844–45, book 5, [7]–[8].

  27. Knight, Reminiscences, 2–3; Joseph Smith History, 1838–56, volume A-1, 5, in JSP, H1:222 (draft 2); see also Alma 37:23.

  28. Lucy Mack Smith, History, 1844–45, book 5, [8]–[10]; “Mormonism—No. II,” Tiffany’s Monthly, Aug. 1859, 166; Smith, Biographical Sketches, 103; see also Genesis 25:29–34.

  29. Lucy Mack Smith, History, 1844–45, book 5, [10] and adjacent paper fragment.

  30. Lucy Mack Smith, History, 1844–45, book 5, [11]. Đề tài: Các Bảng Khắc Bằng Vàng

  31. Lucy Mack Smith, History, 1844–45, book 5, [11].

  32. “The Old Soldier’s Testimony,” Saints’ Herald, Oct. 4, 1884, 643–44; Salisbury, “Things the Prophet’s Sister Told Me,” 1945, Church History Library; Ball, “The Prophet’s Sister Testifies She Lifted the B. of M. Plates,” 1954, Church History Library; Smith, William Smith on Mormonism, 11; Lucy Mack Smith, History, 1844–45, book 5, [11]; Joseph Smith III, “Last Testimony of Sister Emma,” Saints’ Herald, Oct. 1, 1879, 290.

  33. Lucy Mack Smith, History, 1844–45, book 5, [11]–[12]. Đề Tài: Lucy Mack Smith