Tại Sao Anh Chị Dọn đến Rexburg Vậy?
Sandra Rush, Idaho, Hoa Kỳ
Sau nhiều thập niên sống ở nơi mà các tín hữu của Giáo Hội là thiểu số, vợ chồng tôi dọn vào một khu xóm ở Rexburg, Idaho, Hoa Kỳ, ở nơi chỉ có hai gia đình ngoại đạo. Chúng tôi may mắn sống bên cạnh một trong hai gia đình đó.
Lần đầu tiên chúng tôi lái xe vào lối vào nhà của chúng tôi, thì người cha của gia đình đó đang cắt cỏ ngoài vườn. Vợ chồng tôi bước ngang qua bãi cỏ nhà mình để làm quen. Khi đưa tay ra để bắt, tôi hỏi: “Tại sao gia đình anh chị dọn đến Rexburg vậy?”
Anh ta đáp: “Công việc làm của tôi—và chúng tôi đã đặc biệt tìm kiếm một thị trấn để cần được giới thiệu với Đấng Ky Tô.”
Tôi cảm thấy như một gáo nước lạnh tạt vào mặt, nhưng tôi mỉm cười. Vào lúc đó, tôi quyết tâm rằng bất kể điều gì người hàng xóm mới của chúng tôi nói hay làm, thì chúng tôi vẫn sẽ trở thành hai người hàng xóm tốt nhất mà gia đình đó từng có. Chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng trong mọi tình huống giao tiếp với họ bằng một cách tử tế, yêu thương, và hợp lý, như Đấng Cứu Rỗi sẽ làm.
Tám năm tiếp theo sau mang lại nhiều sinh hoạt cùng chia sẻ giữa hai gia đình chúng tôi. Người mẹ được mời đến và tham dự các sinh hoạt của Hội Phụ Nữ. Chị mời tôi và nhiều người hàng xóm Thánh Hữu Ngày Sau của chúng tôi đến dự một buổi sinh hoạt xa nhà của những người phụ nữ Ky Tô hữu do giáo hội chị ấy bảo trợ. Vợ chồng tôi được mời tham dự những buổi biểu diễn múa và độc tấu piano của con cái họ. Gia đình của họ được mời tham gia vào những buổi nấu ăn ngoài trời và các buổi tiệc. Và con cái lớn của họ gọi điện thoại cho chúng tôi khi chúng cần người chở về nhà từ chỗ làm và không thể liên lạc được với cha mẹ của chúng.
Cha mẹ của gia đình này lo lắng rằng con cái của họ có thể bắt đầu rất thích Các Thánh Hữu Ngày Sau, nên họ không cho các con trai của họ tham gia chương trình Hướng Đạo trong tiểu giáo khu của chúng tôi. Nhưng nhà của chúng tôi được coi là một chỗ an toàn, và họ cho con cái của họ chơi ở nhà chúng tôi khi các cháu của chúng tôi đến thăm.
Mỗi lần những người hàng xóm đó cố gắng giúp chúng tôi nhận thấy “những sai lầm của chúng tôi,” thì chúng tôi nhắc họ nhớ rằng chúng tôi vô cùng tôn trọng niềm tin của họ và cách họ sống và nuôi dưỡng con cái của họ. Rồi chúng tôi nói thêm rằng chúng tôi mong muốn cũng được tôn trọng giống như vậy đối với niềm tin của chúng tôi, mà cũng tập trung vào những lời giảng dạy của Đấng Cứu Rỗi.
Khi người mẹ này cố gắng làm cho sự khác biệt giữa chúng tôi thành một hố sâu ngăn cách không thể vượt qua được bằng cách nói rằng Các Thánh Hữu Ngày Sau tin vào một “Chúa Giê Su khác,” thì tôi nhắc chị ấy rằng cả hai chúng tôi đều tin Ngài là Đấng thiêng liêng và là Vị Nam Tử của Thượng Đế. Cuối cùng chị ấy và tôi có được một mối quan hệ nồng hậu và thân thiện.
Gia đình của họ dọn đi mà không gia nhập Giáo Hội. Nhưng nếu họ có thể nói: “Chúng tôi đã sống ở giữa những người Mặc Môn; họ là những người tốt và đáng kính với tấm lòng chân thành,” thì tôi cảm thấy chúng tôi đã thành công trong việc làm người láng giềng tốt và giúp họ trở nên cởi mở và công bằng hơn trong cách họ đánh giá Các Thánh Hữu Ngày Sau.