Các Anh Chị Em Là Quan Trọng đối với Ngài
Chúa sử dụng cái cân một cách rất khác biệt với cái cân của thế gian để cân giá trị của một người.
Môi Se, một vị tiên tri trong số các vị tiên tri vĩ đại nhất thế gian từng biết đến, được con gái của Vua Pha Ra Ôn nuôi dưỡng và đã sống 40 năm đầu tiên của cuộc đời trong cung điện nhà vua ở Ai Cập. Ông đã trực tiếp biết được vinh quang và vẻ huy hoàng của vương quốc xa xưa đó.
Nhiều năm sau, ở trên đỉnh núi xa xôi, xa khỏi cảnh lộng lẫy và tráng lệ của nước Ai Cập hùng mạnh, Môi Se đã đứng nơi hiện diện của Thượng Đế và nói chuyện với Ngài mặt đối mặt như một người nói chuyện với bạn mình.1 Trong lúc chuyện trò, Thượng Đế đã cho Môi Se thấy tác phẩm tinh xảo của bàn tay Ngài, cho ông thoáng thấy công việc và vinh quang của Ngài. Khi khải tượng chấm dứt, Môi Se ngã xuống đất và nằm ở đó trong nhiều giờ. Sau khi có lại sức rồi, ông nhận ra có một điều gì đó chưa bao giờ xảy ra với ông suốt thời gian ở trong cung điện của Vua Pha Ra Ôn.
Ông nói: “Tôi biết rằng con người chẳng có nghĩa gì hết.”2
Chúng Ta Kém Hơn Chúng Ta Nghĩ
Chúng ta càng học thêm về vũ trụ thì càng hiểu nhiều hơn—ít nhất là một phần nhỏ—về điều Môi Se biết. Vũ trụ to lớn, bí ẩn, và vinh quang đến mức trí óc con người không thể hiểu nổi. Thượng Đế phán cùng Môi Se: “Ta đã sáng tạo vô số thế giới.”3 Những điều kỳ diệu của bầu trời ban đêm là một chứng ngôn tuyệt vời về lẽ thật đó.
Khi bay trong đêm tối ngang qua các đại dương và lục địa cùng nhìn ra ngoài cửa sổ buồng lái của mình để thấy vẻ vinh quang vô hạn của hằng triệu vì sao, có một vài điều đã làm cho lòng tôi đầy xúc động và kinh ngạc.
Các nhà thiên văn đã cố gắng đếm số lượng các vì sao trong vũ trụ. Một nhóm các nhà khoa học ước tính rằng số lượng các vì sao nằm trong phạm vi kính viễn vọng của chúng ta là 10 lần lớn hơn tất cả các hạt cát trên bãi biển và sa mạc của thế gian.4
Kết luận này rất giống với lời nói của tiên tri Hê Nóc thời xưa: “Và nếu loài người có thể đếm được hết những phần nhỏ của trái đất, phải, hàng triệu trái đất giống như trái đất này, thì điều đó cũng chưa có thể gọi là bước đầu cho con số của những vật sáng tạo của Ngài.”5
Khi nhìn thấy sự vĩ đại của các tạo vật của Thượng Đế, thì không có gì đáng ngạc nhiên khi thấy Vua Bên Gia Min cao trọng đã khuyên dạy dân ông phải “luôn luôn ghi nhớ về sự vĩ đại của Thượng Đế, và sự vô nghĩa của chính bản thân mình.”6
Chúng Ta Vĩ Đại Hơn Chúng Ta Nghĩ
Cho dù con người chẳng có nghĩa gì hết cả, nhưng lòng tôi vẫn kinh ngạc và sợ hãi khi nghĩ rằng “dưới mắt của Thượng Đế thì giá trị của con người rất lớn lao.”7
Và trong khi chúng ta có thể nhìn vào không gian mênh mông của vũ trụ và nói: “Con người là gì khi so sánh với vinh quang của sự sáng tạo?” Chính Thượng Đế đã phán rằng chúng ta là lý do để Ngài sáng tạo vũ trụ! Công việc và vinh quang của Ngài—mục đích dành cho vũ trụ vĩ đại này—là nhằm cứu rỗi và tôn cao loài người.8 Nói cách khác, khoảng mênh mông của vĩnh cửu, vinh quang cùng những điều huyền nhiệm của không gian và thời gian vô hạn đều được xây lên vì lợi ích của những người trần thế tầm thường như các anh chị em và tôi. Cha Thiên Thượng sáng tạo vũ trụ để chúng ta có thể vươn tới tiềm năng của mình với tư cách là các con trai và con gái của Ngài.
Đây là nghịch lý của con người: khi so sánh với Thượng Đế, con người không có nghĩa gì cả; vậy mà chúng ta là quan trọng bậc nhất đối với Thượng Đế. Khi so sánh với sự sáng tạo vô hạn, chúng ta có thể dường như không có nghĩa gì cả, nhưng lại có một tia lửa vĩnh cửu hừng hực cháy bên trong mình. Chúng ta có được lời hứa về sự tôn cao mà bản thân mình không thể hiểu nổi—những thế giới vô tận—trong tầm tay của mình. Và đó là ước muốn tha thiết của Thượng Đế để giúp chúng ta với tới điều đó.
Sự Rồ Dại của Tính Kiêu Ngạo
Kẻ lừa gạt quỷ quyệt biết rằng một trong số các công cụ hữu hiệu nhất của nó để dẫn dắt con cái của Thượng Đế đi lạc lối là lợi dụng hai thái cực trong nghịch lý của con người. Đối với một số người, nó lợi dụng các khuynh hướng kiêu ngạo của họ, tâng bốc họ lên và khuyến khích họ tin vào ảo tưởng về tính lên mặt ta đây và vô địch của họ. Nó nói với họ rằng họ hơn hẳn người bình thường và nhờ vào khả năng, quyền thừa kế, hay địa vị xã hội, họ cao quý hơn tính chất tầm thường của mọi người xung quanh. Nó đưa họ đến kết luận rằng do đó họ không bị chi phối bởi luật lệ của bất cứ người nào khác cũng như không bị phiền hà vì vấn đề của bất cứ người nào khác.
Người ta nói rằng Abraham Lincoln yêu thích bài thơ sau đây:
Ôi tại sao tinh thần của người trần thế cần phải kiêu ngạo?
Giống như một ngôi sao băng nhanh, một đám mây bay nhanh,
Một tia chớp lóe sáng, lớp sóng òa vỡ,
Con người từ cuộc sống đến nơi an nghỉ trong mộ phần.9
Các môn đồ của Chúa Giê Su Ky Tô hiểu rằng so với vĩnh cửu, thì cuộc sống trần thế này của chúng ta chỉ tồn tại “một thời gian ngắn” trong không gian và thời gian mà thôi.10 Họ biết rằng giá trị thực sự của một người không liên quan gì tới điều mà thế gian xem trọng. Họ biết rằng các anh chị em có thể chồng chất tiền bạc tích lũy của cả thế gian, nhưng số tiền đó cũng không thể mua nổi một ổ bánh mì trong nền kinh tế thiên thượng.
Những người sẽ “thừa hưởng vương quốc của Thượng Đế”11 là những người trở thành “như trẻ nhỏ, phục tùng, nhu mì, khiêm nhường, kiên nhẫn, đầy sự yêu thương.”12 “Vì ai tự nhấc mình lên sẽ phải hạ xuống, ai tự hạ mình xuống sẽ được nhấc lên.”13 Các môn đồ như vậy cũng hiểu rằng “khi mình phục vụ đồng bào mình, thì tức là mình phục vụ Thượng Đế của mình vậy.”14
Chúng Ta Không Bị Bỏ Quên
Một cách lừa gạt của Sa Tan là qua nỗi thất vọng. Nó cố gắng tập trung tầm nhìn của chúng ta vào ý nghĩ rằng mình là vô nghĩa cho đến khi chúng ta bắt đầu nghi ngờ rằng mình có giá trị nhiều. Nó nói rằng chúng ta quá nhỏ bé để bất cứ ai chú ý đến, rằng chúng ta đã bị lãng quên—nhất là bị Thượng Đế lãng quên.
Tôi xin chia sẻ với các anh chị em một kinh nghiệm cá nhân mà có thể giúp đỡ phần nào đối với những người cảm thấy vô nghĩa, bị lãng quên, hoặc cô đơn.
Cách đây nhiều năm, tôi tham dự một khóa huấn luyện phi công trong Không Lực Hoa Kỳ. Tôi ở xa nhà, là một người lính Tây Đức trẻ, sinh ở nước Séc, lớn lên ở Đông Đức, và nói tiếng Anh rất khó. Tôi còn nhớ rõ chuyến đi đến căn cứ huấn luyện của chúng tôi ở Texas. Tôi đang ở trên máy bay, ngồi cạnh một người hành khách nói giọng miền Nam rất nặng. Tôi khó có thể hiểu được lời người ấy nói. Tôi thật sự tự hỏi không biết mình đã được dạy một ngôn ngữ nào khác từ trước đến nay chăng. Tôi hoảng sợ vì ý nghĩ rằng mình phải tranh đua ngôi vị cao mà ai cũng thèm muốn trong khóa huấn luyện phi công với các sinh viên địa phương nói tiếng Anh.
Khi đến căn cứ không quân trong một thị trấn nhỏ ở Big Spring, Texas, tôi tìm kiếm và tìm ra chi nhánh Thánh Hữu Ngày Sau. Chi nhánh đó gồm có một số ít tín hữu tuyệt diệu nhóm họp trong những căn phòng cho thuê trong căn cứ không quân. Các tín hữu đang xây cất một nhà hội nhỏ sẽ dùng để làm một nơi nhóm họp cố định của Giáo Hội. Vào thời đó, các tín hữu hầu hết ra sức lao động để xây cất các tòa nhà mới.
Ngày này qua ngày khác, tôi tham gia khóa huấn luyện phi công và dốc lòng học tập siêng năng rồi dành ra hầu hết thời giờ nhàn rỗi của mình cho việc xây cất ngôi nhà hội mới. Ở đó tôi đã học được rằng ở Hoa Kỳ khi người ta nói kích thước của một miếng gỗ vuông dày hai insơ rộng bốn insơ thì đó không phải là một bước khiêu vũ. Tôi cũng học được kỹ năng sống sót quan trọng nếu bị thiếu ngón tay cái khi phải đóng một cây đinh.
Tôi dành quá nhiều thời giờ cho việc xây cất ngôi nhà hội đến nỗi vị chủ tịch chi nhánh—tình cờ cũng là một trong số các thầy dạy lái máy bay của chúng tôi—bày tỏ mối quan tâm rằng có lẽ tôi nên dành thời giờ để học nhiều hơn.
Những người bạn và các sinh viên phi công đồng bạn của tôi cũng tham gia vào các sinh hoạt khi rảnh rỗi, mặc dù tôi nghĩ là an toàn để nói rằng một số sinh hoạt đó không phù hợp với quyển sách nhỏ Cho Sức Mạnh của Giới Trẻ ngày nay. Về phần mình, tôi thích là một phần tử tích cực của chi nhánh ở phía tây Texas này, thực tập kỹ năng thợ mộc mình mới học được, cùng trau dồi vốn tiếng Anh của mình trong khi làm tròn sự kêu gọi để giảng dạy trong nhóm túc số các anh cả và Trường Chủ Nhật.
Vào lúc ấy, Big Spring, mặc dù có nghĩa là Con Suối Lớn, chỉ là một chỗ nhỏ bé, vô nghĩa, và xa lạ. Và tôi thường cảm thấy bản thân mình cũng giống như vậy—vô nghĩa, vô danh và khá cô đơn. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ tự hỏi là Chúa có quên tôi hay Ngài không bao giờ có thể tìm ra tôi ở đó không. Tôi biết là việc tôi ở đâu, tôi đứng hạng mấy so với những người khác trong lớp huấn luyện phi công của mình, hay sự kêu gọi của tôi trong Giáo Hội là gì đều không quan trọng đối với Cha Thiên Thượng. Điều quan trọng đối với Ngài là tôi đang cố gắng hết sức mình, rằng tôi yêu mến Ngài, và sẵn lòng giúp đỡ những người xung quanh. Tôi biết nếu tôi làm hết sức mình, thì mọi việc đều sẽ tốt đẹp.
Và tất cả mọi việc đều tốt đẹp cả.15
Những Kẻ Sau Cùng Sẽ Trở Thành Những Kẻ Đầu Tiên
Chúa không hề quan tâm nếu chúng ta dành ra thời gian của mình để làm việc trong hội trường bằng đá cẩm thạch hay trong chuồng ngựa. Ngài biết chúng ta ở đâu, bất kể hoàn cảnh của chúng ta có khiêm tốn đến đâu đi nữa. —Theo cách của Ngài và vì mục đích thiêng liêng của Ngài,— Ngài sẽ sử dụng những người yêu mến Ngài.
Thượng Đế biết rằng một số tâm hồn cao quý nhất đã từng sống là những người sẽ không bao giờ có tên mình được ghi vào lịch sử. Họ là những người được phước, khiêm nhường noi theo gương của Đấng Cứu Rỗi và dành ra thời gian trong cuộc sống của họ để làm điều thiện.16
Một cặp vợ chồng giống như vậy là cha mẹ của một người bạn của tôi, họ nêu gương tốt về nguyên tắc này cho tôi. Người chồng làm việc tại một nhà máy thép ở Utah. Vào giờ ăn trưa, ông ta thường đọc quyển thánh thư của mình hoặc một tạp chí Giáo Hội. Khi những người công nhân khác thấy điều này, họ chế nhạo ông và thách thức niềm tin của ông. Bất cứ khi nào họ làm như vậy, ông nói chuyện với họ bằng lòng nhân từ và sự tin tưởng. Ông không để cho sự vô lễ của họ làm cho mình tức giận hay bối rối.
Nhiều năm sau, một trong số những người chế nhạo ông bị bệnh rất nặng. Trước khi chết, người ấy đã yêu cầu người đàn ông khiêm nhường này nói chuyện tại tang lễ của mình—và người đàn ông này đã làm theo yêu cầu đó.
Người tín hữu trung thành này của Giáo Hội chưa bao giờ có được địa vị cao trong xã hội hoặc giàu có, nhưng đã có ảnh hưởng sâu xa đối với tất cả những người biết ông. Ông qua đời trong một tai nạn lao động trong khi ngừng lại để giúp đỡ một người công nhân khác đang mắc kẹt trong tuyết.
Trong vòng một năm, người vợ góa của ông phải trải qua cuộc giải phẫu não khiến bà không thể đi được. Nhưng người ta thích đến nói chuyện với bà vì bà lắng nghe. Bà ghi nhớ. Bà quan tâm. Vì không thể viết được, bà đã thuộc lòng số điện thoại của con cháu mình. Bà âu yếm nhớ đến ngày sinh và lễ kỷ niệm thành hôn của chúng.
Những người đến thăm bà ra về luôn cảm thấy vui hơn về cuộc sống và bản thân họ. Họ cảm nhận được tình yêu thương của bà. Họ biết bà quan tâm đến họ. Bà không bao giờ than vãn mà dành thời giờ của mình để ban phước cho cuộc sống của những người khác. Một người bạn của bà nói rằng người phụ nữ này là một trong số rất ít người mình biết đã thật sự nêu gương về tình yêu thương và cuộc sống của Chúa Giê Su Ky Tô.
Cặp vợ chồng này chắc hẳn là những người đầu tiên nói rằng họ không quan trọng gì trên thế gian này. Nhưng Chúa sử dụng cái cân một cách rất khác biệt với cái cân của thế gian để cân giá trị của một người. Ngài biết cặp vợ chồng trung tín này; Ngài yêu thương họ. Hành động của họ là một bằng chứng sống về đức tin vững mạnh của họ nơi Ngài.
Các Anh Chị Em Là Quan Trọng đối với Ngài
Thưa các anh chị em, có lẽ đúng là con người vô nghĩa so với vũ trụ vĩ đại. Đôi khi, chúng ta còn có thể cảm thấy không quan trọng, không ai để ý đến, cô đơn, hoặc bị lãng quên. Tuy nhiên, hãy nhớ rằng—các anh chị em quan trọng đối với Ngài! Nếu các anh chị em có nghi ngờ điều đó, thì hãy suy nghĩ về bốn nguyên tắc thiêng liêng này:
Thứ nhất, Thượng Đế yêu thương người khiêm nhường và nhu mì, vì họ “sẽ là lớn hơn hết trong nước thiên đàng.”17
Thứ hai, Chúa giao phó “phúc âm trọn vẹn của [Ngài để] có thể được những kẻ yếu kém và những kẻ tầm thường rao truyền đến các nơi tận cùng của thế giới.”18 Ngài đã chọn “Những sự yếu kém của thế gian [để] đi ra và đánh đổ những gì uy thế và mạnh mẽ”19 và “làm hổ thẹn những sự mạnh.”20
Thứ ba, cho dù các anh chị em đang sống ở đâu, cho dù hoàn cảnh của các anh chị em có khiêm tốn, công việc có nhỏ nhặt, khả năng có bị hạn chế, diện mạo có tầm thường, hay sự kêu gọi trong Giáo Hội có dường như nhỏ bé như thế nào đi nữa, thì Cha Thiên Thượng vẫn thấy rõ các anh chị em. Ngài yêu thương các anh chị em. Ngài biết tấm lòng khiêm nhường cũng như hành động yêu thương và nhân từ của các anh chị em. Những điều này hợp lại làm thành một chứng ngôn bền bỉ về lòng trung thành và đức tin của các anh chị em.
Điều thứ tư và cuối cùng, xin hãy hiểu rằng những gì các anh chị em thấy và trải qua bây giờ không phải là sẽ như vậy vĩnh viễn. Các anh chị em sẽ không vĩnh viễn cảm thấy cô đơn, buồn phiền, đau đớn hay thất vọng. Chúng ta có được lời hứa trung thực của Thượng Đế rằng Ngài sẽ không quên hay bỏ rơi những người yêu mến Ngài.21 Hãy có hy vọng và đức tin ở lời hứa đó. Hãy học cách yêu mến Cha Thiên Thượng và trở thành môn đồ của Ngài trong lời nói và việc làm.
Hãy chắc chắn rằng nếu chịu kiên trì, tin nơi Ngài, và luôn luôn trung tín tuân giữ các lệnh truyền, thì một ngày nào đó, các anh chị em sẽ tự mình cảm nhận được những lời hứa đã được mặc khải cho Sứ Đồ Phao Lô: “Ấy là sự mắt chưa thấy, tai chưa nghe, Và lòng người chưa nghĩ đến, Nhưng Đức Chúa Trời đã sắm sẵn điều ấy cho những người yêu mến Ngài.”22
Thưa các anh chị em, Đấng có nhiều quyền năng nhất trong vũ trụ là Cha linh hồn của các anh chị em. Ngài biết các anh em. Ngài yêu thương các anh chị em với tình yêu thương trọn vẹn.
Thượng Đế xem các anh chị em không phải chỉ là một người trần thế trên một hành tinh nhỏ bé đang sống trong một thời kỳ ngắn ngủi—Ngài còn xem các anh chị em là con cái của Ngài. Ngài xem các anh chị em như là một người mà các anh chị em có khả năng và dự định sẽ trở thành. Ngài muốn các anh chị em biết rằng các anh chị em rất quan trọng đối với Ngài.
Cầu xin cho chúng ta mãi mãi tin tưởng, tin cậy, và sống sao cho chúng ta sẽ hiểu được giá trị vĩnh cửu và tiềm năng đích thực của mình. Cầu xin cho chúng ta được xứng đáng với các phước lành quý báu mà Cha Thiên Thượng đang dành cho chúng ta là lời cầu nguyện của tôi trong tôn danh của Vị Nam Tử của Ngài, chính là Chúa Giê Su Ky Tô, A Men.