Chúng Tôi là Các Con Gái của Cha Thiên Thượng
Là các con gái của Thượng Đế, mỗi người chúng ta đều độc nhất vô nhị và khác nhau về hoàn cảnh và kinh nghiệm. Tuy nhiên, phần vụ của chúng ta là quan trọng–vì chúng ta là quan trọng.
Mỗi tuần, các thiếu nữ trên khắp thế giới lặp lại chủ đề của Hội Thiếu Nữ. Trong bất cứ ngôn ngữ nào, tôi cũng không bao giờ cưỡng lại cảm giác của Thánh Linh khắp châu thân khi tôi nói hàng chữ đầu tiên: “Chúng tôi là các con gái của Cha Thiên Thượng, là Đấng yêu thương chúng tôi, và chúng tôi yêu mến Ngài.”1 Mỗi lần tôi nói những lời này, Thánh Linh đều khẳng định với tâm hồn tôi rằng những lời đó là đúng sự thật. Đó không phải chỉ là một lời khẳng định không thôi về nguồn gốc của chúngta—về chúng ta là ai—mà còn thừa nhận rằng chúng ta là con gái của ai và con người mà chúngta muốn trở thành. Chúng ta là con gái của một Đấng tôn cao!
Trong sự kêu gọi của tôi là chủ tịch Hội Thiếu Nữ, trong mỗi quốc gia và trên mọi lục địa, tôi đều gặp các thiếu nữ lòng đầy tự tin, ăn nói lưu loát, tràn đầy ánh sáng, họ trở nên tốt hơn nhờ công việc làm và thử thách, là những người có đức tin thuần khiết và giản dị. Tôi gặp các thiếu nữ là những người thanh khiết và âm thầm tuân giữ giao ước một cách vững mạnh, là những người “đứng lên làm nhân chứng cho Thượng Đế bất cứ lúc nào, trong bất cứ việc gì, và ở bất cứ nơi đâu.”2 Tôi gặp các thiếu nữ đang tập trung vào các giá trị để củng cố mái gia đình và cố gắng luôn luôn xứng đáng để lập và tuân giữ các giao ước thiêng liêng cùng tiếp nhận các giáo lễ của đền thờ.
Khi còn học đại học, tôi là thành viên của Đoàn Múa Dân Tộc Quốc Tế BYU. Một mùa hè nọ, nhóm của chúng tôi có đặc ân duy nhất để đi tham quan các phái bộ truyền giáo ở châu Âu. Đây là một mùa hè khó khăn đối với tôi vì một vài tháng trước đó cha tôi đã đột ngột qua đời. Trong khi chúng tôi đang ở Scotland, thì tôi trở nên đặc biệt chán nản. Đêm đó, chúng tôi biểu diễn tại một giáo đường, và rồi đi qua trụ sở truyền giáo ở cạnh bên sau khi trình diễn xong. Trong khi đang đi bộ, thì tôi nhìn thấy một tảng đá được đặt trong một khu vườn được gìn giữ rất sạch sẽ tại cửa ra vào. Trên tảng đá đó, tôi đọc những lời “cho dù ở đâu đi nữa, ta cũng nên làm đúng phần vụ của mình.” Vào lúc đó, tôi cảm thấy rằng thiên thượng đã đến với tôi để đưa ra cho tôi một sứ điệp. Những lời đó ghi sâu vào lòng tôi. Tôi biết là tôi đã được Cha Thiên Thượng biết đến. Tôi cảm thấy là tôi không đơn độc như mình nghĩ. Tôi đứng đó trong khu vườn ấy và khóc. “Cho dù ở đâu đi nữa, ta cũng nên làm đúng phần vụ của mình.” Câu nói giản dị đó đã thay đổi cách nhìn của tôi rằng Cha Thiên Thượng biết rõ tôi và có một kế hoạch cho cuộc sống của tôi. Thánh Linh mà tôi cảm nhận được đã giúp tôi hiểu rằng phần vụ của tôi là quan trọng.
Về sau, tôi biết được rằng câu nói này đã từng động viên tiên tri David O. McKay trong khi ông đang phục vụ với tư cách là một người truyền giáo trẻ tuổi ở Scotland. Ông đã nhìn thấy câu đó trên một tảng đá trước một tòa nhà vào một thời gian đầy chán nản trong cuộc sống của ông và trong lúc đi truyền giáo, và những lời đó đã ảnh hưởng đến ông. Nhiều năm sau, khi tòa nhà đó bị phá bỏ, ông đã thu xếp để có được tảng đá đó và đặt nó vào trong khu vườn tại trụ sở truyền giáo.3
Là các con gái của Thượng Đế, mỗi người chúng ta đều độc nhất vô nhị và khác nhau về hoàn cảnh và kinh nghiệm. Tuy nhiên, phần vụ của chúng ta là quan trọng—vì chúng ta là quan trọng. Một số chúng ta sẽ trải qua những khó khăn về sự qua đời hoặc ly dị của một người thân yêu. Một số người sẽ có sự nhàn hạ, và một số khác sẽ có những khó khăn. Một số sẽ được nổi tiếng, và một số chúng ta sẽ có cuộc sống hầu như vô danh không ai biết đến. Những đóng góp hàng ngày của chúng ta để nuôi dưỡng, giảng dạy và chăm sóc cho những người khác thậm chí đôi khi còn có thể tầm thường, nhỏ bé, khó khăn, và thấp kém, thế nhưng khi chúng ta nhớ đến dòng đầu tiên trong chủ đề của Hội Thiếu Nữ “Chúng tôi là các con gái của Cha Thiên Thượng, là Đấng yêu thương chúng tôi”—thì câu này sẽ tạo ra mọi sự khác biệt trong cách đối phó và mối quan hệ của chúng ta.
Mới đây, người mẹ tuyệt vời 92 tuổi của tôi qua đời. Bà đã lặng lẽ rời bỏ kinh nghiệm trần thế này cũng như bà đã lặng lẽ sống trên thế gian này. Cuộc sống của bà không phải như bà đã dự kiến. Chồng bà, tức là cha tôi, đã qua đời khi ông 45 tuổi, bỏ lại bà với ba đứa con–tôi và hai anh em trai của tôi. Bà đã là góa phụ trong 47 năm. Bà đã nuôi sống gia đình chúng tôi bằng cách dạy học vào ban ngày và dạy piano vào ban tối. Bà chăm sóc cho người cha già của mình, là ông ngoại của tôi, ông tôi sống nhà bên cạnh. Bà đã chắc chắn rằng rằng mỗi người chúng tôi đều có trình độ đại học. Thật ra, bà khẳng định về điều đó để chúng tôi có thể “là những người đóng góp.” Và bà không bao giờ phàn nàn. Bà tuân giữ các giao ước của mình, và vì bà đã làm như vậy, nên bà đã cầu khẩn quyền năng của thiên thượng để ban phước cho nhà của chúng tôi và đôi khi gửi đến các phép lạ. Bà dựa vào sức mạnh của lời cầu nguyện, chức tư tế, và các lời hứa giao ước. Bà đã trung tín trong sự phục vụ Chúa. Lòng tận tụy bền bỉ của bà đã củng cố chúng tôi là con cái của bà. Bà thường lặp lại câu phương châm của bà: “Ta, là Chúa, bị ràng buộc khi các ngươi làm theo những điều ta phán; nhưng khi các ngươi không làm theo những điều ta phán thì các ngươi chẳng được lời hứa hẹn nào cả.”4 Và bà biết rằng đó là sự thật. Bà hiểu ý nghĩa của việc làm một người tuân giữ giao ước. Bà không bao giờ được thế giới biết tiếng. Bà không muốn được như thế. Bà hiểu rằng bà là ai và bà thuộc vào ai—một người con gái của Thượng Đế. Thật vậy, có thể nói rằng mẹ của tôi đã làm đúng phần vụ của mình.
Chủ Tịch Gordon B. Hinckley có lần đã nói:
“Chúng ta đừng bao giờ quên sức mạnh của người phụ nữ. Đó là những người mẹ đã thiết lập bầu không khí trong nhà. Đó là những người mẹ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của con cái họ. Đó là những người mẹ đã dạy trẻ sơ sinh biết cầu nguyện. … Đó là những người mẹ nuôi dưỡng chúng và dạy dỗ chúng trong đường lối của Chúa. Ảnh hưởng của họ là tối quan trọng. …
Họ là những người sáng tạo ra sự sống. Họ là những người nuôi dưỡng con cái. Họ là những người dạy dỗ các thiếu nữ. Họ là những người bạn đời không thể thiếu của chúng ta. Họ là những người cùng làm công việc xây dựng vương quốc của Thượng Đế. Vai trò của họ thật vĩ đại biết bao, sự đóng góp của họ thật là kỳ diệu biết bao. Họ đã thêm vẻ rực rỡ vào cuộc sống biết bao.”5
Làm thế nào một người mẹ và một người cha làm cho một đứa con gái yêu quý thấm nhuần lẽ thật cao quý rằng nó là con gái của Thượng Đế? Làm thế nào chúng ta giúp nó rời bỏ thế gian này và bước vào vương quốc của Thượng Đế?
Trong một thế giới suy đồi về mặt đạo đức, các thiếu nữ cần các phụ nữ và những người đàn ông “đứng lên làm nhân chứng cho Thượng Đế bất cứ lúc nào, trong bất cứ việc gì, và ở bất cứ nơi đâu.” Điều này chưa bao giờ quan trọng hơn bây giờ. Các thiếu nữ cần những người mẹ và họ cần những người chỉ bảo nêu gương đức hạnh của phụ nữ. Thưa những người mẹ, mối quan hệ của các chị em với con gái của mình cũng như tấm gương của các chị em là tối quan trọng. Cách các chị em kính trọng cha của con gái mình, chức tư tế của anh ấy, và vai trò thiêng liêng của anh ấy sẽ được cho thấy và có thể được phản ảnh trong thái độ và hành vi của con gái của các chị em.
Phần vụ mà tất cả chúng ta đều phải “làm đúng” là gì? Bản tuyên ngôn về gia đình ghi rất rõ ràng:
“Qua kế hoạch thiêng liêng, những người cha phải chủ tọa gia đình mình trong tình thương yêu và sự ngay chính và có trách nhiệm cung cấp cho những nhu cầu cần thiết của cuộc sống và bảo vệ cho gia đình mình. Những người mẹ có trách nhiệm chính yếu để nuôi dưỡng con cái mình. Trong các trách nhiệm thiêng liêng này, những người cha và người mẹ có bổn phận giúp đỡ lẫn nhau với tư cách là những người bạn đời bình đẳng. …
“Chúng tôi khuyến cáo những cá nhân nào đã vi phạm các giao ước về sự trinh khiết, ngược đãi người hôn phối hay con cái hoặc không làm tròn các trách nhiệm gia đình, một ngày kia sẽ đứng chịu trách nhiệm trước mặt Thượng Đế.”6
Trong xã hội suy đồi của thời kỳ Mặc Môn, ông đã than rằng những người phụ nữ đã bị cướp đi điều thân yêu và quý giá nhất—đức hạnh và sự trinh khiết của họ.7
Một lần nữa, tôi nhắc lại sự kêu gọi hãy trở về với đức hạnh. Đức hạnh là sức mạnh và quyền năng của con gái của Thượng Đế. Thế giới sẽ như thế nào nếu đức hạnh—thói quen suy nghĩ và hành vi dựa trên đạo đức cao—các tiêu chuẩn, gồm có sự trinh khiết8—đã được phục hồi trong xã hội của chúng ta như là một giá trị cao quý nhất? Nếu tình trạng vô luân, hình ảnh sách báo khiêu dâm, và sự lạm dụng giảm bớt, thì hôn nhân sẽ ít tan vỡ hơn, cuộc sống ít bị tuyệt vọng hơn, và tâm hồn ít bị đau khổ hơn chăng? Nỗi chán nản, bệnh tật, ly dị và phá thai có giảm bớt không? Phương tiện truyền thông có thể cao quý và có khả năng hơn là thể hiện vật chất và làm giảm giá trị của các con gái quý báu của Thượng Đế không? Nếu tất cả nhân loại thực sự hiểu rõ tầm quan trọng của câu tuyên bố này: “Chúng tôi là các con gái của Cha Thiên Thượng, là Đấng yêu thương chúng tôi” thì phụ nữ sẽ được kính trọng và đối xử như thế nào?
Cách đây vài năm, khi Trung Tâm Đại Hội sắp sửa khánh thành, thì tôi bước vào tòa nhà thiêng liêng này ở tầng ban công, đầu đội một cái mũ cứng và kính bảo hộ, sẵn sàng để hút bụi tấm thảm mà chồng tôi đã giúp trải lên. Chỗ hiện nay đang đặt bục giảng lúc đó là một chiếc xe đổ đất, có nghĩa là bụi trong tòa nhà này rất dày và khi nó đã lắng xuống rồi, thì nó bám chặt vào tấm thảm mới. Và vì vậy tôi đã hút bụi. Sau ba ngày, cái máy hút bụi nhỏ mà tôi mang từ nhà đến đã bị cháy!
Buổi trưa trước khi đại hội đầu tiên diễn ra trong tòa nhà mới, tuyệt diệu này thì chồng tôi gọi điện thoại cho tôi. Anh đang chuẩn bị trải tấm thảm cuối cùng—dưới bục giảng lịch sử này.
Anh nói: “Anh muốn ký vào mặt sau của tấm thảm này. Anh nên viết điều gì đây?”
Và tôi nói: “Mô Si A 18:9: ‛Đứng lên làm nhân chứng cho Thượng Đế bất cứ lúc nào, trong bất cứ việc gì, và ở bất cứ nơi đâu.’”
Trong một thời kỳ vô cùng khó khăn, đó là điều mà tôi thấy các thiếu nữ và các phụ nữ của Giáo Hội này đang làm. Họ mang đến ảnh hưởng tốt trên thế gian. Họ rất đức hạnh và gương mẫu, thông minh và cần cù. Họ đang đứng lên làm nhân chứng cho Thượng Đế. Họ đang tạo ra một sự khác biệt, vì họ là khác biệt. Họ đang làm đúng phần vụ của họ.
Cách đây nhiều năm, khi tôi đang hút bụi tấm thảm này–cố gắng làm đúng phần vụ của mình—thì tôi không biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ đứng đây và chạm chân vào tấm thảm đặt dưới bục giảng này.
Là con gái của Thượng Đế, tôi đứng lên và làm chứng rằng Thượng Đế hằng sống. Chúa Giê Su là Đấng Ky Tô. Ngài là Đấng Cứu Chuộc của chúng ta. Chính là qua sự hy sinh chuộc tội vô hạn của Ngài mà một ngày nào đó tôi sẽ trở về sống với Ngài—tôi đã được chứng tỏ, thanh khiết, và được làm lễ gắn bó trong một gia đình vĩnh cửu. Tôi sẽ luôn luôn ngợi khen Ngài về đặc ân được làm một người phụ nữ, một người vợ và một người mẹ. Tôi sẽ mãi mãi biết ơn đối với các phước lành của Cha Thiên Thượng dành cho tôi và vì tôi đã có thể quen biết với rất nhiều người con gái quý giá của Ngài trên khắp thế gian. Tôi làm chứng rằng chúng ta được một vị tiên tri của Thượng Đế hướng dẫn, Chủ Tịch Thomas S. Monson, và tôi biết ơn về những người nam ngay chính, là những người có quyền năng của chức tư tế ban phước cho cuộc sống của tôi. Và tôi sẽ mãi mãi biết ơn về sức mạnh mà tôi nhận được qua quyền năng làm cho có khả năng của Sự Chuộc Tội vô hạn của Đấng Cứu Rỗi khi tôi tiếp tục cố gắng “làm đúng phần vụ của mình.” Trong tôn danh của Chúa Giê Su Ky Tô, A Men.