Cuối CùngChịu Lắng Nghe
Tôi tự bảo: “Cô ta là bạn cũ và đây không phải là một cuộc đi chơi hẹn hò.” Vậy tại sao Thánh Linh tiếp tục cảnh cáo tôi không nên ở đó?
Trong khi học đại học, tôi được ban phước với thời gian làm sinh viên thực tập đầy thử thách trong một thành phố ở xa nhà. Một người bạn cũ của tôi sống gần bên, và mặc dù chúng tôi không cùng tín ngưỡng, những điểm khác biệt của chúng tôi đã không ngăn chúng tôi trở thành hai người bạn sơ giao.
Khi tôi mới gặp Madeline (tên đã được thay đổi), cả hai chúng tôi đều làm việc với một thiếu nữ khác là người có một tấm gương sáng của một Thánh Hữu Ngày Sau. Tôi nhớ Thánh Linh đã nêu ra những điểm khác biệt khó thấy giữa mỗi thiếu nữ, và giải thích rằng ngay cả những điều lựa chọn nhỏ cũng có thể định một hướng đi về sau trong cuộc sống. Tôi đã thực sự nhớ những ấn tượng thuộc linh này trong nhiều năm.
Giờ đây, khi liên lạc lại sau một vài năm, Madeline và tôi lập kế hoạch cho một dịp để đi chơi với nhau. Đến buổi tối ấy, tôi ngạc nhiên thấy mình trở nên lo lắng. Tôi đáp xe lửa đến thành phố của cô ta và khi tôi đến gần, thì một tiếng nói bên trong tâm trí tôi vẳng ra: “Ngươi chỉ nên đi chơi hẹn hò với những người có cùng các tiêu chuẩn cao.”
Tôi nghĩ: “Đây đâu phải là một cuộc đi chơi hẹn hò.” “Tôi chỉ đi gặp gỡ một người bạn cũ thôi.” Thánh Linh lặp lại lời cảnh cáo, thúc đẩy cho đến khi tôi nhận thấy rằng quả thật đây là một cuộc đi chơi hẹn hò và tôi bắt đầu tự hỏi về những tiêu chuẩn và lối sống hiện nay của người bạn mình. Tôi lý luận: “Cô ta biết tôi là Thánh Hữu Ngày Sau mà.” “Cô ấy quen thuộc với các tiêu chuẩn của tôi và sẽ không có vấn đề gì cả.”
Tuy nhiên, tôi cũng bắt đầu tự hỏi những “điểm dị biệt khó thấy” mà tôi đã thấy hồi trước khiến chúng tôi có những bất đồng nhiều hơn là tôi nghĩ. Vậy nên tôi tuân theo sự thúc giục của Thánh Linh, và tôi gọi điện thoại cho bạn tôi để hủy bỏ cuộc hẹn. Tôi sợ làm tổn thương cô ta. Làm thế nào tôi có thể giải thích những ấn tượng thuộc linh cho một người bạn không hiểu sứ mệnh của Đức Thánh Linh?
Tôi giải thích rằng tôi không thấy thoải mái với một trong những sinh hoạt mà chúng tôi đã dự định và hy vọng rằng điều này sẽ cho tôi một lý do khả dĩ có thể chấp nhận được để hủy bỏ cuộc hẹn buổi tối đó. Cô ta thất vọng và đề nghị thay đổi chương trình của chúng tôi. Tôi nhẹ nhõm người và đồng ý thay đổi vì tôi nghĩ: “Có lẽ vì sinh hoạt đó nên Thánh Linh mới cảnh cáo tôi.” Nhưng nỗi lo âu tôi cảm thấy không rời khỏi tôi.
Chúng tôi có thời gian vui vẻ trong đêm đó, nhưng thỉnh thoảng, Thánh Linh bảo tôi rằng lời cảnh cáo trước đó rất quan trọng. Thoạt tiên, không có điều gì dường như đáng quan tâm, nhưng khi càng về đêm, thì càng rõ ràng hơn là mặc dù chúng tôi có thể có cùng hoàn cảnh, nhưng chúng tôi đang hướng đến hai ngả hoàn toàn khác biệt. Các tiêu chuẩn của chúng tôi không giống nhau—ngay cả trong những điều nhỏ nhặt. Khi cô ta gọi rượu vang, tôi giải thích rằng tôi không nên trả tiền rượu. Cô ta tôn trọng ý muốn của tôi và tự trả tiền rượu.
Nỗi lo âu về phần thuộc linh tiếp tục gia tăng khi buổi tối tàn dần. Khi ăn xong bữa ăn tối, tôi rất lấy làm hồi hộp, sửa soạn ra về, vì tôi biết chuyến xe lửa cuối cùng của tối đó sắp rời đi và tôi sống quá xa để lấy xe taxi đi về. Nhận thấy nỗi lo lắng của tôi, bạn tôi nói tôi có thể ngủ lại chỗ của cô ấy. Giờ đây Thánh Linh không chịu để cho tôi yên, xác nhận điều tôi đã biết: ngủ lại đêm không phải là sự lựa chọn.
Khi tôi đưa cô ấy về nhà, tôi cố gắng để giữ được vẻ bình tĩnh. “Anh có chắc chắn là anh không muốn ở lại không?” Cô ấy hỏi. Tôi chắc mà. Cô ấy không thúc đẩy hoặc tấn công, nhưng Thánh Linh nói thầm một cách rõ ràng hơn tiếng sấm. Tôi không thể lỡ chuyến xe lửa của mình!
Tôi chờ cho đến khi tôi biết cô ấy đã vào bên trong rồi, tôi liền chạy nhanh hết sức để đến trạm xe lửa đúng giờ. Tôi không thể không nhớ tới Giô Sép ở Ai Cập khi ông chạy trốn khỏi cám dỗ (xin xem Sáng Thế Ký 39:7–12).
Khi nghĩ lại những điều xảy ra trong đêm đó, tôi cảm thấy sợ hãi lẫn biết ơn: sợ về điều đã có thể xảy ra và biết ơn về sự đồng hành của Đức Thánh Linh. Thánh Linh đã phán bảo và mặc dù đáng lẽ tôi đã phải làm theo sớm hơn, nhưng tôi rất sung sướng vì cuối cùng tôi đã chịu lắng nghe.
Hiển nhiên là cách nhìn của tôi về tình huống trong đêm đó dứt khoát là không rõ ràng như cách nhìn của Chúa. Như Ê Sai đã ghi lại:
“Đức Giê Hô Va phán: Ý tưởng ta chẳng phải ý tưởng các ngươi, đường lối các ngươi chẳng phải đường lối ta.
“Vì các từng trời cao hơn đất bao nhiêu, thì đường lối ta cao hơn đường lối các ngươi, ý tưởng ta cao hơn ý tưởng các ngươi cũng bấy nhiêu” (Ê Sai 55:8–9).
Một số sự lựa chọn chúng ta đương đầu trong cuộc sống đều được thực hiện và quên đi một cách nhanh chóng. Có những sự lựa chọn khác đến với bài học chúng ta sẽ không bao giờ quên được. Tôi vô cùng biết ơn để biết rằng khi chúng ta lưu tâm đến những thúc giục của Đức Thánh Linh—và khi chúng ta làm theo ngay lập tức—thì chúng ta có thể dễ dàng hơn để ở trên con đường mà Chúa Giê Su đã đặt ra cho chúng ta để đi theo.