Giữa Bạn Hữu với Nhau
Sự Hối Cải Thang Máy
Khi tôi được 11 tuổi, gia đình của tôi sống trong một tòa nhà 12 tầng ở Hồng Kông. Mỗi ngày sau giờ học, tôi chạy về tòa nhà và đi thang máy lên căn hộ của chúng tôi.
Một ngày nọ, tôi vào thang máy và bấm tất cả nút các tầng để chúng sáng lên. Vì thế thang máy sẽ dừng lại ở mỗi tầng. Cửa thang máy bắt đầu đóng lại, nhưng thình lình có một cánh tay đưa vào và cửa mở ra. Đó là một trong những người hàng xóm tầng trên nhà tôi. Cô ấy đã không nói gì đến các nút bấm nhưng tôi thì khá sợ. Tôi cảm thấy mất thiệt lâu mới về đến nhà được!
Quả thật là thang máy đã dừng lại ở mỗi tầng, chờ, và sau đó đi tiếp. Ngay khi cánh cửa mở ra ở tầng của tôi, tôi phóng ra ngay. Tôi về nhà mồ hôi nhễ nhại vì tôi đã chạy rất nhanh!
Không lâu sau khi tôi về đến nhà, điện thoại reo lên. Đó là từ người hàng xóm trong thang máy. Tôi rất hồi hộp chờ cho mẹ cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, mẹ tôi hỏi: “Có phải con đã bấm tất cả nút các tầng trong thang máy không?”
Tôi không thể nào nói dối với mẹ được. Tôi đáp: “Dạ phải ạ.”
Mẹ tôi mỉm cười. “Được rồi, hãy đi lên lầu và nói chuyện với hàng xóm của chúng ta nhé.”
Chúng tôi cùng nhau đi lên tầng trên. Tôi bấm chuông cửa, và hàng xóm của tôi ra mở cửa. Tôi cúi gầm mặt xuống khi tôi nói xin lỗi vì đã bấm tất cả nút các tầng. Tôi đã hứa sẽ không bao giờ làm thế nữa.
Hàng xóm của chúng tôi thật tốt bụng. Cô bảo: “Nếu con không bao giờ làm thế nữa, cô nghĩ là không sao đâu.”
Sau khi nói lời xin lỗi với cô, tôi cảm thấy dễ chịu. Và tôi đã không bao giờ bấm tất cả nút các tầng trong thang máy nữa.
Kinh nghiệm này giúp tôi học về sự hối cải. Tôi biết là tôi đã làm một điều sai. Tôi cảm thấy hối hận và cầu xin sự tha thứ. Và tôi đã không bao giờ làm thế nữa. Sau đó tôi cảm thấy rất vui! Sự hối cải cũng có thể mang niềm vui đến với các em.