2014
Tôi Đã Có Khá Nhiều để Chia Sẻ
Tháng 2014


Tôi Đã Có Khá Nhiều để Chia Sẻ

Brent Fisher, California, Hoa Kỳ

Tôi vẫn luôn nghĩ về việc chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp liên quan đến việc chăm sóc gia đình tôi và bản thân mình. Nhưng tôi đã học được để hiểu về việc chuẩn bị một cách khác biệt vào một buổi sáng Chủ Nhật ở miền nam Florida vào năm 1992. Cơn bão Andrew, một trong những cơn bão có sức tàn phá và tốn kém nhất giáng xuống Hoa Kỳ, đã làm gián đoạn một mùa hè tuyệt đẹp ở Miami, Florida.

Tôi đang sống một mình tạm thời trong một căn hộ ở bãi biển, và đang tham dự một chương trình huấn luyện trong ba tháng cho công việc làm của tôi. Khi nghe thấy lời cảnh báo về cơn bão và tôi đã biết được là chúng tôi sẽ cần phải tản cư khỏi căn hộ của mình trước buổi trưa, thì một đồng nghiệp của tôi đã đặt phòng khách sạn trong một khu vực ở trong đất liền cho các đồng nghiệp của chúng tôi và tôi. Tôi đóng đinh ván vào các cửa sổ của mình và mang cất đồ đạc cá nhân.

Vì biết trước rằng vợ con tôi sẽ đến thăm cả một tuần, nên tôi đã mua trước thực phẩm và nước đủ cho gia đình có sáu người của tôi. Tôi cảm thấy an ủi khi biết rằng tôi có một chỗ an toàn để đến và đủ thức ăn cho vài tuần để mang theo.

Trong khi chuẩn bị đi vào lúc 10 giờ 30 sáng, thì tôi cảm thấy vui trong lòng—tất cả đều đã sẵn sàng. Tôi quỳ xuống cầu nguyện, cảm tạ Cha Thiên Thượng về các phước lành của mình và cầu xin Ngài giúp đỡ trong cơn bão sắp tới. Khi tôi kết thúc lời cầu nguyện thì Thánh Linh thúc giục tôi để nói: “Nếu có bất cứ ai cần giúp đỡ, xin hãy giúp con tìm được người ấy.”

Trong vòng vài phút, một góa phụ khoảng 80 tuổi gõ cửa nhà tôi. Bà nói: “Tôi xin lỗi.” “Tôi đến lộn phòng. Tôi đang tìm một người bạn.”

Bà ấy trông rất mệt mỏi. Khi tôi hỏi xem tôi có thể giúp đỡ được gì không, thì bà trở nên lo lắng và nói rằng mình không biết phải làm gì hay đi đâu nữa. Tôi hỏi bà sống ở đâu, và chúng tôi cùng với nhau đi đến căn hộ của bà, xem xét tình trạng của bà, và lựa chọn những điều bà sẽ làm.

Tôi nói với bà rằng công ty của tôi có thể có chỗ trong một phòng khách sạn, và tôi mời bà ở cùng với nhóm của chúng tôi. Bà thở phào nhẹ nhõm. Chúng tôi nhanh chóng sắp xếp đồ đạc của bà và đóng chặt căn hộ và cất đồ đạc của bà, và tôi sắp xếp cho một đồng nghiệp lái chiếc xe của bà đến khách sạn.

Trong khi tôi chuẩn bị đi về, thì có thêm hai góa phụ nữa nhờ giúp đỡ. Tôi đã giúp họ bình tĩnh trở lại để có thể suy nghĩ rõ ràng và tìm ra nơi nào để trú ẩn. Khi tôi cầm lên hành lý từ một trong những đồng nghiệp của tôi thì có một góa phụ già cả khác nhờ giúp đỡ. Chúng tôi đặt những món đồ dễ vỡ của bà vào những nơi an toàn và giúp bà chuẩn bị ra đi.

Trong khi đó, các đồng nghiệp khác mời hai sinh viên đại học đã từng sống trên một hòn đảo ở lại với nhóm của chúng tôi tại khách sạn trong đất liền đó. Thức ăn duy nhất họ có là một ít đồ ăn nhẹ và gần một lít nước khoáng. May mắn thay, tôi đã có khá nhiều để chia sẻ, không những với họ mà còn với mọi người khác nữa.

Thật là một phước lành khi được Chúa chuẩn bị và hướng dẫn. Điều này cho phép tôi có được một ảnh hưởng bình tĩnh trong thời gian hoảng sợ và dành hầu hết thời gian của tôi để giúp đỡ người khác mà không lo lắng về bản thân mình. Tôi đã đạt được một mức độ biết ơn mới về lời khuyên của các vị lãnh đạo chức tư tế để được sẵn sàng.