Cuốn Album Cũ của Gia Đình: Quyền Năng của Các Câu Chuyện trong Gia Đình
Tác giả sống ở New York, Hoa Kỳ.
Di sản của tổ tiên tôi sống mãi trong tôi, tiếp tục ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi để được tốt hơn.
Một buổi sáng mùa hè trước khi Đệ Nhị Thế Chiến, ông cố của tôi thức dậy như thường lệ—trước khi mặt trời mọc. Ông đi ra ngoài nhà của mình ở Romania trên một ngọn đồi nhìn xuống một thung lũng xanh thẳm và ngôi làng của ông, và ngồi trên thảm cỏ bao phủ bởi sương của buổi sáng sớm, ông chìm đắm trong những ý nghĩ—cùng những ý nghĩ đã ở trong tâm trí ông trong một thời gian dài. Là một người có học thức với một tấm lòng nhân hậu và một trí óc tò mò, ông được mọi người trong làng yêu mến và kính trọng. Ngôi làng của ông, nằm trong vùng đất của dòng sông Olt thời xưa, là nguyên mẫu của hình ảnh vĩnh cửu của làng mạc ở Rô Ma Ni, mà trong đó nền văn hóa cổ xưa kết hợp với quang cảnh đẹp như trong truyện thần tiên, một kho báu các truyền thống đẹp như trong tranh vẽ, và một trách nhiệm bẩm sinh để chăm sóc đồ vật và truyền thống mà một người thừa hưởng từ tổ tiên của mình và truyền lại cho thế hệ sau.
Sau khi mặt trời mọc, ông trở vào nhà và thú nhận với vợ ông rằng ông đã tò mò muốn thấy đám tang của ông sẽ như thế nào, và ông muốn có một đám tang diễn tập. Ông đặt ra ngày tháng, mua quan tài, thuê linh mục và những người khóc thuê đám tang chuyên nghiệp, và mua tất cả các món đồ khác do truyền thống của Chính Thống Hy Lạp đòi hỏi. Rồi đến ngày tang lễ diễn tập. Những cái bàn được xếp ở giữa làng cho tiệc tưởng nhớ, gia đình đều mặc đồ đen, vị linh mục đến, ông cố của tôi nằm trong quan tài, sửa lại cái gối cho ngay ngắn để ông có thể có được một cái nhìn thoải mái, và tang lễ bắt đầu. Khi buổi lễ kết thúc, cả làng được mời dự tiệc, nơi mà ông cố của tôi đã hoàn thành giấc mơ của mình về việc được nhảy múa trong đám tang của chính mình. Ông đã sống thêm 20 năm nữa, và thường kiểm tra xem quan tài của ông vẫn còn vừa với ông không.
Không Phải Chỉ Là Tên và Ngày Tháng
Tôi chưa bao giờ gặp ông cố của tôi, nhưng câu chuyện của ông đã luôn luôn được tôi yêu thích và câu chuyện này được ông bà tôi truyền lại cho tôi. Mỗi ngày ông bà tôi thường kể cho anh chị em của tôi và tôi nghe những câu chuyện về tổ tiên của chúng tôi: họ từ đâu đến, họ là những người như thế nào, các tiêu chuẩn đạo đức, mơ ước, và hy vọng của họ ra sao. Sau mỗi bữa ăn ngày Chủ Nhật, ông bà của tôi lấy ra quyển album cũ kỹ của gia đình. Mỗi lần giở sang trang, thì chúng tôi nghe các câu chuyện thời xưa và nay được kể lại một cách sống động và chúng tôi nảy sinh những cảm nghĩ yêu thương mà bất chấp sự thử thách của thời gian. Họ không phải chỉ là hình ảnh cũ kỹ với tên tuổi và ngày tháng viết nguệch ngoạc ở đằng sau. Đằng sau mỗi khuôn mặt là một người cha hay một người mẹ, một người con trai hay con gái, một người anh trai hay chị gái. Đối với chúng tôi, họ là những con người thật sự với những hy vọng và ước mơ, những đấu tranh và thất vọng, những thành công và thất bại. Mặc dù họ không còn hiện diện ở đây nữa, nhưng những câu chuyện về họ vẫn tiếp tục sống, di sản của họ tiếp tục tỏa sáng, và khuôn mặt của họ tiếp tục mỉm cười từ một quyển album cũ kỹ của gia đình mà ngày nay liên kết những tấm lòng của sáu thế hệ với nhau trong tình yêu thương.
Sức Mạnh trong Lúc Thử Thách
Đến năm tôi 19 tuổi, cha mẹ tôi và hầu hết những người thân trong gia đình đều đã qua đời, và nhiều vật sở hữu mà tôi được thừa hưởng đều đã bị mất hoặc đánh cắp. Tuy nhiên có một điều vào thời gian đó, những thiên tai, hoặc thậm chí cái chết cũng không bao giờ có thể phá hủy được: những cảm nghĩ yêu thương đối với tổ tiên của tôi và kiến thức của tôi về những câu chuyện lịch sử gia đình của mình. Nhờ vào sự siêng năng của họ, sợi giây liên kết các tấm lòng của chúng tôi với nhau đã chứng tỏ làm mạnh mẽ hơn bất cứ thử thách nào trên trần thế và đã cho tôi sức mạnh để khắc phục những hoàn cảnh khó khăn.
Khi cha mẹ và ông bà tôi qua đời, tôi đã cảm thấy buồn bã vô cùng đến mức tôi tự hỏi là mình sẽ có đủ sức mạnh để tiếp tục sống không. Nhưng tôi đã cảm nhận được ảnh hưởng của họ từ bên kia bức màn che, và đã giúp tôi đạt được một chứng ngôn vững mạnh về cuộc sống sau khi chết, và sau đó, về các giáo lễ đền thờ.
Tôi không nhớ hình ảnh mẹ tôi là như thế nào cũng như tôi chưa bao giờ gặp ông bà cố của tôi nhưng mỗi lần tôi giở ra quyển album cũ kỹ của gia đình, thì tôi có thể thấy được điểm tương đồng giữa tôi và họ. Tôi được là con người như bây giờ là nhờ tất cả những người sinh ra trước tôi. Và những kinh nghiệm cùng sự khôn ngoan của họ đã uốn nắn tính tình của tôi và hướng dẫn tôi trong suốt cuộc sống.
Một trong những ân tứ lớn lao nhất mà gia đình tôi đã cho tôi từ thời thơ ấu là sự hiểu biết về lịch sử của gia đình tôi và sự tin chắc rằng tôi là mối liên kết giữa quá khứ và tương lai. Tôi cũng biết rằng tôi đến thế gian để thực hiện câu chuyện của riêng mình—để khám phá, đạt được kinh nghiệm và trân quý câu chuyện đó. Chính là sự hiểu biết về lịch sử gia đình tôi đã giữ vững tôi qua tất cả những thử thách của cuộc sống.
Tôi thường xuyên nghĩ về gia đình mình ở phía bên kia bức màn che và về những gì họ đã hy sinh cho tôi để tôi có được một cuộc sống tốt hơn. Tôi nghĩ về các giáo lễ đền thờ mà làm cho chúng tôi có thể được ở bên nhau một lần nữa cùng với gia đình mình một ngày nào đó. Và tôi nghĩ về Sự Chuộc Tội của Đấng Ky Tô của tôi là Đấng đã làm cho tất cả mọi điều này có thể thực hiện được. Ngài đã trả cái giá để cho chúng ta có thể sống. Vì điều này nên chúng ta yêu mến Ngài và thờ phượng Ngài với lòng biết ơn ngày nay và mãi mãi.