Điều Này Có Thể Quan Trọng Như Thế Nào?
Kelly Laing, Washington, Hoa Kỳ
Trong thời gian thi hành nhiệm vụ của tôi trên chiếc tàu USS West Virginia, đã có một lời yêu cầu cần một sĩ quan nói tiếng Bồ Đào Nha để hoán chuyển trong ba tuần với Hải Quân Brazil. Tôi là người duy nhất nói được tiếng Bồ Đào Nha trong lực lượng tàu ngầm.
Cảm giác ban đầu của tôi là sẽ không đi. Tôi vừa hoàn thành một chuyến đi tuần tra trong ba tháng và đang mong muốn gặp lại gia đình tôi, nhưng tôi không ngừng suy nghĩ về việc hoán chuyển này. Tôi tìm đến Cha Thiên Thượng trong lời cầu nguyện, và nhận được một câu trả lời mạnh mẽ rằng tôi nên đi, và chấp nhận sự chỉ định.
Tôi đã gặp rất nhiều trở ngại trong thủ tục. Có lúc tôi đã cảm thấy như muốn bỏ cuộc. Tôi nghĩ: “Điều này có thể quan trọng như thế nào?” Tuy nhiên, Đức Thánh Linh thúc giục tôi vẫn tiếp tục.
Cuối cùng, sau nhiều lần trì hoãn, tôi đã đến được chiếc tàu của Brazil. Khi tôi được hộ tống đến phòng ăn của sĩ quan, thì vị thuyền trưởng đang la hét và chỉ tay vào một sĩ quan trẻ. Vị thuyền trưởng nhìn thấy tôi, dừng lại, và nói bằng tiếng Anh vấp váp: “À, người bạn Mỹ của tôi đã đến rồi đây. Xin chào mừng. Tôi có thể mời anh bạn uống một cái gì đó không?”
Tôi đáp bằng tiếng Bồ Đào Nha rằng tôi rất thích uống một loại nước ngọt phổ biến của Brazil mà tôi đã chưa uống lại từ khi đi truyền giáo. Ông ấy cho tôi biết rằng có tất cả các loại rượu trên tàu, nhưng tôi nói là tôi không uống rượu.
Sau đó, có một tiếng gõ cửa ở cabin của tôi. Khi tôi mở cửa ra, thì đó là viên sĩ quan trẻ từ phòng ăn.
Người ấy nói: “Anh là một người Mỹ, anh không uống rượu. Anh nói tiếng Bồ Đào Nha. Có thể nào anh là người Mặc Môn không?”
Tôi đáp: “Vâng, tôi là người Mặc Môn.”
Anh giang tay ra ôm lấy tôi và nức nở khóc.
Viên sĩ quan này, Trung Úy Mendes, là một người cải đạo tương đối mới và vừa tốt nghiệp Học Viện Hải Quân Brazil. Trên tàu, anh ta nhanh chóng biết được rằng vị thuyền trưởng trông mong anh ta cùng chia sẻ cuộc sống phóng túng của các sĩ quan khi ghé thăm các cảng. Thay vì thế, Trung úy Mendes liên tục tình nguyện “phục vụ tại cảng” hoặc bỏ không dự các sinh hoạt khi ghé cảng. Vị thuyền trưởng sinh ra khó chịu về điều này. Khi tôi bước vào phòng ăn, ông ta đang hét Trung Úy Mendes vì đã không tham dự.
Ông ta đã ra lệnh cho Trung Úy Mendes: “Trung úy sẽ đi ra ngoài với các sĩ quan khi chúng ta ghé cảng lần tới. Trung úy sẽ cho vị sĩ quan người Mỹ đến thăm thấy thời gian vui chơi thú vị là như thế nào. Ông ta sẽ kỳ vọng điều đó nơi chúng ta đó.”
Trong nhiều tháng, Trung Úy Mendes đã cầu nguyện rằng vị thuyền trưởng của mình sẽ hiểu và chấp nhận các nguyên tắc của mình. Khi tôi đến, cuộc thảo luận về phúc âm đã trở thành trọng tâm của hầu hết các cuộc trò chuyện trong phòng ăn. Chúng tôi đã nói chuyện với các sĩ quan khác về Joseph Smith, Sự Phục Hồi, Lời Thông Sáng, và luật trinh khiết. Chẳng bao lâu, những cảm nghĩ về Trung Úy Mendes đã thay đổi. Các sĩ quan đã gỡ bỏ các hình ảnh sách báo khiêu dâm trưng bày công khai, và tại cảng kế tiếp, chúng tôi đều cùng nhau thưởng thức một bữa ăn tại một nhà hàng thay vì đi đến một câu lạc bộ.
Gần cuối thời gian ba tuần của tôi ở trên tàu, và sau nhiều cuộc thảo luận với vị thuyền trưởng và các sĩ quan về tín ngưỡng của chúng tôi, những người đó đã mềm lòng. Vị thuyền trưởng nói với Trung Úy Mendes trước khi tôi ra về: “Bây giờ tôi hiểu rồi,” và nói thêm rằng ông sẽ không còn yêu cầu viên trung úy đó phải làm điều gì trái ngược với các nguyên tắc của mình.
Tôi sẽ không bao giờ quên kinh nghiệm này. Trung Úy Mendes và tôi đã học được rằng Cha Thiên Thượng biết rõ mỗi người chúng ta, yêu thương chúng ta, và quan tâm đến cuộc sống cá nhân của chúng ta.