2013
Sức Mạnh Đạo Đức của Phụ Nữ
Tháng Mười Một năm 2013


Sức Mạnh Đạo Đức của Phụ Nữ

Các chị em hiểu qua trực giác là phải làm điều tốt và sống cuộc sống tốt và khi tuân theo Đức Thánh Linh, thì thẩm quyền đạo đức và ảnh hưởng của các chị em sẽ gia tăng.

Từ lâu lắm, xã hội đã dựa vào sức mạnh đạo đức của phụ nữ. Trong khi chắc chắn không phải là ảnh hưởng tích cực duy nhất ở nơi làm việc trong xã hội, thì nền tảng đạo đức do phụ nữ cung cấp đã chứng tỏ là điều duy nhất mang lại lợi ích chung cho xã hội. Có lẽ, vì điều đó rất quan trọng, nên sự đóng góp của phụ nữ đã bị đánh giá thấp. Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với ảnh hưởng của các phụ nữ tốt, nhận ra một số triết lý và khuynh hướng đe dọa sức mạnh và vị trí của phụ nữ, và lên tiếng đưa ra lời yêu cầu các phụ nữ nên nuôi dưỡng sức mạnh đạo đức bẩm sinh bên trong họ.

Phụ nữ được sinh ra với một đức tính nào đó, một ân tứ thiêng liêng làm cho họ thành thạo trong việc thấm nhuần các đức tính như đức tin, lòng can đảm, sự đồng cảm, và cải tiến các mối quan hệ và văn hóa. Khi ca ngợi “đức tin chân thật” được thấy ở Ti Mô Thê Phao Lô cũng thấy rằng đức tin này “đã ở trong Lô Ít, bà nội con, và trong Ơ Nít, mẹ con.”1

Cách đây nhiều năm, trong khi đang sống ở Mexico, tôi đã đích thân quan sát điều mà Phao Lô đã có ý muốn nói. Tôi nhớ lại một người mẹ trẻ đặc biệt, một trong số nhiều phụ nữ của Giáo Hội tại Mexico và đức tin nơi Thượng Đế của chị ấy đã tô điểm cuộc sống của họ một cách tự nhiên đến nỗi dường như khó nhận biết. Chị phụ nữ đáng mến này thể hiện một thẩm quyền đạo đức phát sinh từ lòng nhân từ mà đã ảnh hưởng tốt đến tất cả mọi người xung quanh. Cùng với chồng chị, chị đã hy sinh một số thú vui và tài sản vì các ưu tiên cao hơn của họ dường như không hề do dự. Khả năng của chị để làm những công việc như nâng đỡ, cúi xuống, và cân bằng với con cái của chị gần như là siêu nhân. Chị có nhiều trách nhiệm và các nhiệm vụ của chị thường xuyên lặp đi lặp lại và nhàm chán, nhưng chị luôn luôn vô cùng thanh thản, và có một ý thức về việc làm của Thượng Đế. Giống như Đấng Cứu Rỗi, chị trở nên cao thượng bằng cách ban phước cho những người khác qua sự phục vụ và hy sinh. Chị là tấm gương sáng về tình yêu thương.

Tôi đã được ban phước rất nhiều nhờ ảnh hưởng đạo đức của phụ nữ, nhất là mẹ tôi và vợ tôi. Trong số các phụ nữ khác mà tôi ngưỡng mộ với lòng biết ơn là Anna Daines. Anna và chồng của bà là Henry, cùng bốn người con của họ là một trong số những người tiền phong của Giáo Hội ở tiểu bang New Jersey, Hoa Kỳ. Bắt đầu vào những năm 1930 khi Henry còn là một sinh viên tiến sĩ tại Đại học Rutgers, ông và bà Anna đã làm việc không mệt mỏi với trường học và các tổ chức dân sự ở Metuchen, nơi họ sinh sống, để vượt qua những định kiến mạnh mẽ chống lại những người Mặc Môn và để làm cho cộng đồng trở thành một nơi tốt đẹp hơn cho tất cả các cha mẹ nuôi dạy con cái.

Chẳng hạn, Anna tình nguyện làm việc cho tổ chức YMCA Metuchen (Hội Thanh Thiếu Niên Ky Tô Hữu) ở Metuchen và trở thành một nhân vật quan trọng không thể thiếu được. Trong vòng một năm, bà được chỉ định làm chủ tịch của Hội Bổ Trợ của Những Người Mẹ rồi sau đó được yêu cầu để ứng cử vào một trong ba chức vụ của phụ nữ trong hội đồng quản trị YMCA. Bà đã thắng mà không có sự chống đối, và như vậy “đã tham gia vào chính cái hội đồng mà chỉ một vài năm trước đó đã từ chối không cho phép Các Thánh Hữu nhóm họp trong tòa nhà của họ!”2

Gia đình tôi dọn vào Tiểu Giáo Khu New Brunswick khi tôi còn ở tuổi thiếu niên. Chị Daines chú ý đến tôi và thường biểu lộ rằng bà rất tin tưởng vào những tài năng và tiềm năng của tôi, điều đó đã cảm ứng tôi muốn vươn lên cao—cao hơn tôi có thể đạt được nếu không có bà ấy khuyến khích, Một lần, nhờ bà đã chu đáo cảnh cáo trước và kịp thời nên tôi đã tránh được một tình huống mà nếu xảy ra thì chắc chắn là sẽ rất hối tiếc. Mặc dù Anna Daines đã qua đời nhưng ảnh hưởng của bà vẫn tiếp tục được cảm nhận và phản ảnh trong cuộc sống của con cháu của bà cũng như trong cuộc sống của vô số người khác, kể cả tôi.

Bà ngoại của tôi là Adena Warnick Swenson dạy tôi phải tận tâm trong sự phục vụ của chức tư tế. Bà khuyến khích tôi học thuộc lòng lời cầu nguyện ban phước lành Tiệc Thánh bánh và nước, bà giải thích rằng bằng cách này tôi có thể đưa ra những lời cầu nguyện đó với sự hiểu biết và cảm nghĩ lớn lao. Việc quan sát cách bà giúp đỡ ông ngoại tôi là một tộc trưởng giáo khu khơi dậy trong tôi một sự tôn kính về những sự việc thiêng liêng. Bà ngoại Swenson không bao giờ học lái xe, nhưng bà biết cách giúp các thiếu niên trở thành những người đàn ông mang chức tư tế.

Ảnh hưởng đạo đức của một người phụ nữ không được cảm nhận mạnh mẽ hoặc được sử dụng để mang lại lợi ích không ở đâu bằng ở trong nhà. Bối cảnh tốt nhất để nuôi dạy thế hệ đang vươn lên là trong gia đình truyền thống, nơi mà một người cha và một người mẹ cùng hòa thuận làm việc để lo liệu cho gia đình, giảng dạy và chăm sóc con cái của mình. Nơi nào không có mẫu mực gia đình lý tưởng thì người ta cố gắng để bắt chước càng giống với các lợi ích của mẫu mực đó càng tốt đối với hoàn cảnh cụ thể của họ.

Bất kể tình huống nào đi nữa, một người mẹ có thể tạo ra ảnh hưởng vô song cho bất cứ người nào trong bất cứ mối quan hệ nào khác. Qua sức mạnh của tấm gương và điều giảng dạy của người mẹ, các con trai của người ấy học cách tôn trọng phụ nữ và kết hợp kỷ luật cùng các tiêu chuẩn đạo đức cao trong cuộc sống riêng của họ. Các con gái của người ấy học cách luôn luôn biết nuôi dưỡng đức hạnh của riêng chúng và bênh vực cho điều đúng, mặc dù không nổi tiếng. Tình yêu thương và những kỳ vọng cao của một người mẹ dẫn con cái của mình hành động có trách nhiệm mà không bào chữa, nghiêm túc về học vấn và phát triển cá nhân, cũng như liên tục đóng góp cho sự an lạc của tất cả mọi người xung quanh. Anh Cả Neal A. Maxwell có lần đã hỏi: “Khi lịch sử thực sự của nhân loại được hé lộ hoàn toàn, thì sẽ có những tiếng súng hoặc âm thanh đầy soi dẫn của bài hát ru con không? Các cuộc đình chiến quan trọng của những người đàn ông trong quân đội hay là sự hòa giải của các phụ nữ trong nhà và khu xóm? Điều đã xảy ra trong những cái nôi và nhà bếp sẽ chứng tỏ là một ảnh hưởng mạnh mẽ hơn điều đã xảy trong chính quyền chăng?”3

Vai trò của phụ nữ trong việc tạo ra mầm sống là thiêng liêng nhất. Chúng ta biết rằng cơ thể chúng ta có một nguồn gốc thiêng liêng4 và rằng chúng ta phải trải qua cả sự sinh ra phần xác lẫn một sự tái sinh phần hồn thì mới đạt được vương quốc cao nhất trong thượng thiên giới.5 Như vậy, các phụ nữ đóng một vai trò quan trọng (đôi khi có thể là nguy hiểm tính mạng), trong công việc và vinh quang của Thượng Đế “để mang lại sự bất diệt và cuộc sống vĩnh cửu cho loài người.”6 Là những người bà, người mẹ, và các vai trò mẫu mực, các phụ nữ là những người bảo vệ các nguồn sống, giảng dạy mỗi thế hệ tầm quan trọng của sự thanh khiết về mặt tình dục—về sự trinh khiết trước khi kết hôn và lòng chung thủy trong hôn nhân. Bằng cách này, họ là một ảnh hưởng văn minh trong xã hội; họ đã cho thấy điều tốt nhất nơi những người đàn ông; họ đã đã làm cho các môi trường lành mạnh tồn tại mãi mãi để nuôi dạy con cái an toàn và khỏe mạnh.

Thưa các chị em, tôi không muốn tán dương các chị em nhiều quá vì đôi khi chúng ta làm như thế trong các bài nói chuyện vào Ngày Lễ Mẹ mà làm cho các chị em không thấy thoải mái. Các chị em không phải là hoàn hảo;7 tôi không cho rằng các chị em là hoàn hảo (với một ngoại lệ có thể là người đang ngồi cạnh bên vào lúc này đây). Điều tôi có ý muốn nói là cho dù các chị em là độc thân hay đã kết hôn, cho dù có con cái hay không, cho dù lớn tuổi, trẻ tuổi hay trung niên, thì thẩm quyền đạo đức của các chị em là rất quan trọng và có lẽ chúng tôi đã không biết ơn hoặc nhận ra giá trị của các chị em và ảnh hưởng của các chị em. Chắc chắn là có những khuynh hướng và sức mạnh ở nơi làm việc đang cố gắng để làm yếu đi và thậm chí còn loại bỏ ảnh hưởng của các chị em, gây thiệt hại rất lớn cho cá nhân, gia đình và xã hội nói chung. Tôi xin được đề cập đến ba điều với tính cách là một lời cảnh cáo và cảnh báo.

Một triết lý nguy hiểm làm suy yếu ảnh hưởng đạo đức của phụ nữ là việc làm giảm giá trị của hôn nhân, vai trò làm mẹ và nội trợ như là một nghề nghiệp. Một số người coi thường việc nội trợ, tranh luận rằng việc này hạ nhục phụ nữ và nhu cầu liên tục của việc nuôi dưỡng con cái là một hình thức bóc lột.8 Họ nhạo báng điều họ gọi là “con đường của người mẹ” như là một nghề nghiệp. Điều này là không công bằng hoặc không đúng. Chúng ta không làm giảm giá trị của những gì phụ nữ hoặc nam giới hoàn thành trong bất cứ nỗ lực hay nghề nghiệp xứng đáng nào—chúng ta đều hưởng lợi ích từ những thành tích đó—nhưng chúng ta vẫn nhận ra rằng không có một điều nào tốt lành hơn vai trò làm cha mẹ trong hôn nhân. Không có nghề nghiệp nào tốt hơn, và không có số tiền, thẩm quyền, hoặc sự hoan nghênh nào của quần chúng có thể vượt quá những phần thưởng tột bậc của gia đình. Bất cứ điều nào khác mà một người phụ nữ có thể hoàn thành, thì người ấy cũng không mang đến ảnh hưởng tốt hơn bằng trong gia đình.

Thái độ đối với tình dục của con người đe dọa thẩm quyền đạo đức của phụ nữ trong nhiều khía cạnh. Việc phá thai vì thuận tiện cho cá nhân hoặc xã hội tấn công ngay ở giữa khả năng thiêng liêng nhất của người phụ nữ và phá hủy thẩm quyền đạo đức của người ấy. Điều này cũng đúng với sự vô luân về mặt tình dục và cách ăn mặc hở hang không những làm mất phẩm cách của phụ nữ mà còn ủng hộ cho lời dối trá rằng bản năng tình dục của một người phụ nữ chính là điều quyết định giá trị của người phụ nữ ấy.

Từ lâu đã có một “sự thiên vị” trong nền văn hóa mà kỳ vọng là phụ nữ phải thận trọng về mặt tình dục trong khi bào chữa cho hành động vô luân của nam giới. Sự bất công của một “hành động thiên vị” như vậy là hiển nhiên, và nó đã bị chỉ trích và từ chối một cách thích hợp. Trong việc từ chối điều đó, người ta đã hy vọng rằng những người đàn ông sẽ vươn lên tới tiêu chuẩn chân thật cao hơn, nhưng điều ngược lại đã xảy ra—phụ nữ và thiếu nữ giờ đây đang được khuyến khích sống lăng nhăng bừa bãi giống như “sự thiên vị” kỳ vọng ở nam giới. Trước đây, các tiêu chuẩn cao hơn của phụ nữ đòi hỏi những người đàn ông phải cam kết và có trách nhiệm, thì bây giờ chúng ta có mối quan hệ tình dục mà không hề có lương tâm, tình trạng gia đình không có cha, cảnh nghèo khó gia tăng. Tình trạng bừa bãi lăng nhăng để bình đẳng với nam giới hoàn toàn tước đoạt của phụ nữ ảnh hưởng đạo đức của họ và làm suy thoái tất cả xã hội.9 Trong sự sắp xếp không giá trị này, thì những người đàn ông “được giải phóng” còn phụ nữ và trẻ em chịu đau khổ nhiều nhất.

Một lãnh vực thứ ba đầy quan tâm đến từ những người mong muốn xóa bỏ tất cả những khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, nhân danh sự bình đẳng. Điều này thường có khuynh hướng nhằm thúc đẩy người phụ nữ chấp nhận tính tình của đàn ông hơn—hung hăng, cứng rắn, và táo bạo hơn. Phim ảnh và trò chơi video bây giờ phổ biến với cảnh phụ nữ trong các vai trò bạo động khủng khiếp, gây ra nhiều người chết và cảnh tàn phá do hành động của họ. Thật là nguy hại để thấy những người đàn ông trong vai trò như vậy và chắc chắn là không kém khi phụ nữ là những người phạm tội và bị đau khổ vì bạo lực.

Cựu chủ tịch trung ương Hội Thiếu Nữ Margaret D. Nadauld đã dạy: “Thế gian đã có đủ những phụ nữ cứng rắn rồi; chúng ta cần các phụ nữ dịu dàng. Đã có đủ những phụ nữ thô lỗ rồi, chúng ta cần những phụ nữ tử tế. Đã có đủ những phụ nữ khiếm nhã rồi, chúng ta cần những phụ nữ thanh lịch. Chúng ta đã có đủ những phụ nữ danh tiếng và giàu có rồi; chúng ta cần thêm nhiều phụ nữ có đức tin. Chúng ta đã có đủ tình trạng tham lam rồi; chúng ta cần thêm nhiều sự nhân từ hơn. Chúng ta đã có đủ tính kiêu ngạo rồi; chúng ta cần thêm nhiều đạo đức hơn. Chúng ta đã có đủ tính chất tầm thường rồi; Chúng ta cần thêm sự thanh khiết hơn.”10 Trong sự khác biệt không rõ ràng giữa phụ nữ và nam giới, chúng ta mất đi các ân tứ riêng biệt, bổ sung của những người phụ nữ và đàn ông, và cùng với nhau họ tạo ra một tập thể lớn hơn.

Lời khẩn nài của tôi với các phụ nữ và thiếu nữ ngày hôm nay là hãy bảo vệ và nuôi dưỡng sức mạnh đạo đức đang ở bên trong các chị em. Hãy giữ gìn đức hạnh bẩm sinh và các ân tứ độc nhất vô nhị các chị em mang theo với mình vào thế gian. Các chị em hiểu qua trực giác là phải làm điều tốt và sống cuộc sống tốt và khi các chị em tuân theo Đức Thánh Linh, thì thầm quyền đạo đức và ảnh hưởng của các chị em sẽ gia tăng. Tôi xin nói với các thiếu nữ là đừng làm mất sức mạnh đạo đức đó ngay cả trước khi sức mạnh đó phát triển trọn vẹn trong các em. Hãy đặc biệt giữ cho lời lẽ của mình được nhã nhặn, không thô lỗ; cách ăn mặc của các em phản ảnh sự đoan trang, chứ không kiêu hãnh; và hành vi của các em thể hiện sự thanh khiết, chứ không lăng nhăng bừa bãi. Các em không thể giúp những người khác sống đức hạnh nếu các em không sống đức hạnh.

Thưa các chị em, trong tất cả những mối quan hệ của mình, thì các chị em phải luôn luôn đặt mối quan hệ với Thượng Đế, Cha Thiên Thượng làm nguồn sức mạnh đạo đức, làm ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của mình. Hãy nhớ rằng sức mạnh của Chúa Giê Su đã đến qua lòng tận tâm duy nhất đối với ý muốn của Đức Chúa Cha. Ngài không bao giờ thay đổi điều làm vui lòng Đức Chúa Cha.11 Hãy cố gắng làm người môn đồ như thế của Đức Chúa Cha và Vị Nam Tử, thì ảnh hưởng của các chị em sẽ không bao giờ phai nhạt.

Và đừng ngại phải áp dụng ảnh hưởng đó mà không sợ hãi hay xin lỗi. “Hãy thường thường sẵn sàng để trả lời mọi kẻ [nam, nữ và trẻ em] hỏi lẽ về sự trông cậy trong anh em.”12 “Hãy giảng đạo, cố khuyên, bất luận gặp thời hay không gặp thời, hãy đem lòng rất nhịn nhục mà bẻ trách, nài khuyên, sửa trị, cứ dạy dỗ chẳng thôi.”13 “Phải nuôi nấng con cái mình trong sự sáng và lẽ thật. Mang con cái của các chị em đến với ánh sáng và sự thật.”14 “Dạy [chúng] biết cầu nguyện, và bước đi ngay thẳng trước mặt Chúa.”15

Trong những lời khuyên nhủ này cho phụ nữ, xin đừng một ai cố tình hiểu sai. Bằng cách ca ngợi và khuyến khích sức mạnh đạo đức nơi phụ nữ, tôi không có ý nói rằng những người đàn ông và thiếu niên bằng cách nào đó được miễn nhiệm vụ để đứng lên bênh vực cho lẽ thật và sự ngay chính, rằng trách nhiệm của họ để phục vụ, hy sinh, và phục sự thì bằng cách nào đó ít hơn so với phụ nữ hoặc có thể được giao cho phụ nữ. Thưa các anh em, chúng ta hãy kề vai sát cánh với phụ nữ, chia sẻ gánh nặng của họ, và nuôi dưỡng thẩm quyền đạo đức của người bạn đời của chúng ta.

Các chị em thân mến, chúng tôi dựa vào sức mạnh đạo đức do các chị em mang đến cho thế gian, cho hôn nhân, cho gia đình, cho Giáo Hội. Chúng tôi dựa vào các phước lành mà các chị em mang xuống từ thiên thượng bằng những lời cầu nguyện và đức tin của các chị em. Chúng tôi cầu nguyện cho sự an toàn, thịnh vượng, và hạnh phúc của các chị em, và cho ảnh hưởng của các chị em để được tán trợ. Trong tôn danh của Chúa Giê Su Ky Tô, A Men.

Ghi Chú

  1. 2 Ti Mô Thê 1:5.

  2. Orson Scott Card, “Neighborliness: Daines Style,” Ensign, tháng Tư năm 1977, 19.

  3. Neal A. Maxwell, “The Women of God,” Ensign, tháng Năm năm 1978, 10–11.

  4. Xin xem Môi Se 2:27.

  5. Xin xem Môi Se 6:57–60.

  6. Môi Se 1:39.

  7. “Cách đây một thế kỷ, học giả John Bowlby đã tìm thấy tập tin đính kèm rằng mối ràng buộc tạo ra qua vô số giao tiếp đầy chăm sóc giữa một người mẹ và một đứa con là nền tảng quan trọng cho sự phát triển tình cảm xã hội. … Và nữ học giả Sara Ruddick đã nhận định ‘tình yêu thương ân cần’ của một người mẹ là trọng tâm của việc nuôi dạy hiệu quả. Qua ‘tình yêu thương đầy kiên nhẫn,’ những người mẹ phát triển một kiến thức đặc biệt về con cái của họ—một kiến thức mang đến cho họ sự hiểu biết sâu sắc về ′những thực hành thực sự tốt nhất′ nào mà mỗi đứa con cần phải có” (Jenet Jacob Erickson, “Love, Not Perfection, Root of Good Mothering,” Deseret News, tháng Năm 12, năm 2013, G3).

  8. Quả đúng là nhiều phụ nữ qua nhiều thế hệ đã bị khai thác hoặc mang gánh nặng không công bằng trong gia đình lẫn nơi làm việc, nhưng lòng vị tha và sự hy sinh không cần và không nên trở nên bị lạm dụng hoặc lợi dụng. Anh Cả Bruce C. Hafen nhận xét: “Nếu ‘vị tha’ có nghĩa là một người phụ nữ phải từ bỏ nguồn gốc và sự phát triển của cá nhân mình, thì sự hiểu biết về lòng vị tha là sai. … Nhưng khuôn mẫu giải phóng trong ngày nay đi quá xa theo cách khác, phụ nữ bị rập khuôn cho là độc lập thái quá của gia đình họ. Một quan điểm hợp lý hơn là vợ chồng là phụ thuộc lẫn nhau. … Các nhà phê bình đã chuyển những người mẹ từ sự phụ thuộc đến sự độc lập đã bỏ qua mức ở giữa là sự phụ thuộc lẫn nhau. Những người di chuyển những người mẹ từ lòng vị tha đến tính ích kỷ đã bỏ qua mức ở giữa của sự phục vụ tự chọn mà góp phần vào sự phát triển cá nhân của người phụ nữ. Vì những điều thái quá này, nên cuộc tranh luận về giá trị của tình mẫu tữ, trớ trêu thay, đã làm cho xã hội nói chung coi thường không chỉ những người mẹ không thôi mà còn cả phụ nữ nói chung nữa” (“Motherhood and the Moral Influence of Women” [bài nói chuyện tại World Congress of Families II, Geneva, Plenary Session IV, ngày 16 tháng Mười Một năm 1999], http://worldcongress.org/wcf2_spkrs/wcf2_hafen.htm).

  9. Một người mẹ trong một bài xã luận Wall Street Journal đã nhận xét: “Ngoại trừ một số người Mặc Môn, những người truyền đạo và người Do Thái Chính Thống Giáo, các nhóm người chúng ta không biết làm thế nào để dạy cho các con trai và con gái của mình đừng hủy hoại thân thể của chúng dễ dàng như vậy. … Tuy nhiên, trong số các bạn gái của tôi, ước muốn khước từ rất mãnh liệt. Tôi không biết một người nào trong số họ không có cảm giác khó chịu kéo dài về quá khứ tình dục của mình. Và không một người phụ nữ nào mà tôi từng hỏi về chủ đề này đã nói rằng người ấy ước muốn ‘kinh nghiệm’ nhiều hơn” (Jennifer Moses, “Why Do We Let Them Dress Like That?” Wall Street Journal, ngày 19 tháng Ba năm 2011, C3).

  10. Margaret D. Nadauld, “Niềm Vui để Được Làm Người Phụ Nữ,” Liahona, tháng Giêng năm 2001, 18.

  11. Xin xem Giăng 8:29.

  12. 1 Phi E Rơ 3:15.

  13. 2 Ti Mô Thê 4:2.

  14. Giáo Lý và Giao Ước 93:40.

  15. Giáo Lý và Giao Ước 68:28.